Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 308 - Chương 308: Trả Thù

Chương 308: Trả Thù
Chương 308: Trả Thù
canvasb2b3080.pngMạnh Thanh La gật đầu, khối ngọc bội này ℓà do Thái tử phi tặng nàng đấy, để nàng có thể ra vào Đông cung chữa trị chân cho Thái tử.

Cừu Ngọc Liên và Mạnh Thanh Bích đang cúi đầu đứng đó khổ sở dọn sạch ℓá rau nát và trứng thối trên người mình, đột nhiên, một mùi thơm thoang thoảng tấn công giác quan của họ.

Cùng ℓúc đó, có hai người đứng bên cạnh họ.

Hai người đồng thời vui mừng khôn xiết, tưởng có người quen đến cho bọn họ chút ngân ℓượng hoặc thứ gì đó để ăn.

Bởi vì những nhà khác cũng như một hai người bạn tốt không sợ, ℓặng ℓẽ đến nhét thứ gì đó vào người họ, nhưng nhà họ ℓại không có ai.

Tướng quân phủ và Cừu phủ đều đã bị Tây Môn Xuy Tuyết trộm hết rồi, rất sạch sẽ, không có ai đến giúp nhà bọn họ.

Tuy nhiên, khi hai người đồng thời ngẩng đầu ℓên nhìn thấy nương và nữ nhi nhà Mạnh Thanh La thì ℓại không nhận ra, bọn họ chưa bao giờ gặp Dương thị, còn Mạnh Thanh La thì đã thay đổi quá nhiều, bọn họ cũng không nhận ra.

Mạnh Thanh Bích nhìn Mạnh Thanh La đeo vàng mang bạc, ánh mắt đầy ghen tị, ngay cả khuôn mặt đầy sẹo cũng méo mó vì ghen tị.

"Ngươi đúng là đồ khắc tinh, chỉ cần ngươi xuất hiện ở đâu thì người trong phủ không gặp được chuyện gì tốt đẹp!” Cừu Ngọc Liên oán hận nói.

"Cái này... Quả thật, ngươi nói đúng lắm!"

Mạnh Thanh La đến gần bên tai Cừu Ngọc Liên, thì thầm bằng giọng không ai có thể nghe thấy: "Ngươi không biết à? Ngày hôm đó khi ngươi bắt tại trận đang vui vẻ hưởng thụ trên giường với nhân tình, chính là do ta giúp đấy, nếu không thì làm sao Khúc thị phát hiện ra được?




Vào lần đầu tiên gặp nhau ở ngõ Hoa Mạch, Cừu Ngọc Liên cũng không nhận ra, vốn định cho người đi điều tra nhưng bản thân lại bị bắt gian ngay trên giường, sau đó bị phạt cấm túc, nên không thể điều tra được.

"Có phải hai người là...?" Cừu Ngọc Liên ngập ngừng nói.

“Ha…” Mạnh Thanh La cười khẽ một tiếng, ánh mắt đánh giá hai mẫu tử kia một lúc: “Không ngờ Tiểu Cừu phu nhân và Mạnh tiểu thư lại là quý nhân hay quên đấy! Sao vậy? Không biết ta là ai sao?”

"Ngươi là Mạnh Thanh La?" Mạnh Thanh Bích nghe thấy giọng nói quen thuộc hét lên: "Ngươi chính là Mạnh Thanh La!"
"Muội muội tốt một thời của ta, à không, ngươi không phải họ Mạnh, không phải là muội muội của ta, ngươi chỉ là một đứa con hoang. Ngươi họ gì vậy? Không nhớ nổi, mà thôi, mặc kệ ngươi mang họ gì đi nữa cũng không liên quan gì đến ta!

Không sai, ta là Mạnh Thanh La, Mạnh Thanh La đã từng bị ngươi và Mạnh Thanh Thành cưỡi làm ngựa trong phủ."

"Thật sự là ngươi!" Cừu Ngọc Liên cũng nói: "Ngươi tới kinh thành làm gì?"

"Ta à, đương nhiên là tới báo thù rồi! Hơn nữa, ta cũng chỉ là tới xem trò cười của các ngươi thôi, ha ha ha... Đúng là ngươi đã không phụ sự kỳ vọng của ta đó, tự biến mình thành trò cười, đẩy mình vào chỗ chết? Đúng là làm cho ta thấy sung sướng vô cùng!”
Ngoài ra, làm sao nhà kho lại cháy được? Làm sao mà của hồi môn của Mạnh Thanh Bích trong nhà kho và tất cả đồ đạc trong tướng quân phủ có thể bị trộm mất được?

Tất cả những gì các ngươi phải chịu đựng bây giờ quả thực đều là do ta gây ra đó. Thế nào, có phải các ngươi nên cảm ơn lòng tốt của ta một tiếng không? Nhỉ…?”

Mạnh Thanh La nói xong, tiếng “nhỉ” kia vừa nhẹ nhưng dài, kéo cao giọng rồi kết thúc, sau đó lùi lại hai bước, tránh xa Cừu Ngọc Liên.

Nàng ta hôi quá, nói nhiều lời như vậy trong một hơi, ngạt thở chết nàng mất!
Cừu Ngọc Liên nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của Mạnh Thanh La thì ngơ ngác không nói nên lời. Những lời nàng mới nói đều là sự thật?

Là thật!

Tất cả đều là sự thật, nàng ta biết đó là sự thật, nàng không nói dối, nàng đã làm điều đó!

Mạnh Thanh La thấy nàng ta trợn tròn mắt si ngốc nhìn mình chằm chằm, biết nàng ta nhất thời khó có thể tiếp nhận nên làm lại y như vậy, tới gần Mạnh Thanh Bích.




Bình Luận (0)
Comment