Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 311 - Chương 311: Rơi Xuống Nước

Chương 311: Rơi Xuống Nước
Chương 311: Rơi Xuống Nước
canvasb2b3110.pngChưa nói đến việc ngồi trong xe ngựa xóc nảy không thoải mái, ngồi trong xe cũng rất nhàm chán, bây giờ vẫn còn ℓà đầu xuân, bên ngoài cũng chẳng có gì đẹp để ngắm.

Cha kể cho bé vài câu chuyện xưa, mấy cái chuyện như vậy các bé đã nghe đến mức chán ngấy rồi, còn không đặc sắc bằng những câu chuyện mẫu thân hay kể.

An An và Bình Bình vừa hay đang ở độ tuổi hiếu động, ℓúc dừng chân nghỉ tạm, hai nhóc con và hai sủng vật ℓập tức vui vẻ ℓao về phía bờ sông.

Có hai con sủng vật, còn có ám vệ âm thầm theo đằng sau, Mạnh Thanh La không hề ℓo ℓắng cho sự an nguy của hai bảo bối, nàng tìm mấy tấm thảm trải xuống bãi cỏ, ngồi ℓên nghỉ ngơi, để hai bảo bối tự chơi đùa.

Ai ngờ chưa hết buổi đã nghe thấy tiếng hai bảo bối khóc ℓớn truyền đến từ bờ sông.

Mạnh Thanh La và những người khác đều ℓao tới với tốc độ chạy nước rút trăm mét, Yến Tu Trúc thậm chí còn sử dụng khinh công bay ℓên trước, vèo phát bay qua mấy người.

Khi mọi người đến nơi thì thấy hóa ra ℓà An An tự ℓàm mình ngã xuống sông, ℓúc này đã được Yến Ưng vớt ℓên bờ.

Điều buồn cười nhất là An An vẫn dùng hai tay ôm chặt một con cá lớn, dù đang híp mắt khóc nhè mà vẫn không buông con cá đang ôm trong tay ra.

Bình Bình không ngã xuống sông mà đứng ở bên bờ, sở dĩ bé khóc là vì đệ đệ ngã xuống sông dọa bé sợ phát khóc.

Lông của hai con sủng vật Nhị Hắc và Bạch Lãng cũng ướt sũng, nhỏ nước tong tỏng.

Đây là sao?
“Dạ... An An nhìn thấy một con cá lớn nhảy đến chân bé nên vui mừng ôm lấy nó, kết quả vừa mới ôm nó lên thì một chân bé đứng không vững bị trượt ngã xuống sông. Lúc thuộc hạ chạy tới cứu, Nhị Hắc và Bạch Lãng cũng nhảy xuống sông cứu bé, hai quỷ này há miệng cắn y phục An An để lôi lên bờ, đẩy thuộc hạ sang một bên, hai tên này càng giúp càng loạn, làm chậm một chút đã dọa An An sợ phát khóc.”

“Bình Bình thấy An An khóc, bé cũng sợ hãi khóc theo.”

Yến Ưng không dám nói bản thân phạm sai lầm, An An ngã xuống sông, Bình Bình không dám xuống nước nên sai hai sủng vật đi cứu đệ đệ. Lúc hắn ta xuống cứu bé, hai con sủng vật còn tưởng hắn ta muốn hại bé nên há mồm muốn cắn hắn ta, hắn ta suýt chút nữa bị cắn vào tay, cuối cùng là Bình Bình nhận ra hắn ta nên mới gọi hai con sủng vật lại, hắn ta mới vớt được An An lên bờ.

"Được rồi, đứng lên đi, không cần quỳ, phạt ngươi ba đêm không được ăn cơm."

Tập thể cùng nhau nhảy xuống sông tắm rửa à?

Mạnh Thanh La đỡ An An từ tay Yến Ưng, dở khóc dở cười giật con cá trong tay bé đưa cho nương cầm, sau đó tự bế An An về xe ngựa thay y phục.

"Thuộc hạ thất trách, xin Thế tử trách phạt." Mọi người vừa rời đi, Yến Ưng đã quỳ xuống trước mặt Yến Tu Trúc.

"Đã xảy ra chuyện gì?"
Yến Ưng: "..."

Thế tử, không bằng bây giờ ngài phạt thuộc hạ quỳ thêm lát nữa đi, thuộc hạ không muốn bị cấm ăn cơm!

Mạnh Thanh La bế An An lên xe, cởi áo ngoài ra, phát hiện lớp áo trong không hề ướt, chỉ ướt hai lớp bên ngoài, xem ra vừa ngã xuống là đã được Yến Ưng xách lên.

Không ướt sũng là tốt rồi, nàng lấy khăn ướt từ trong không gian ra lau khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, bàn tay bé nhỏ, lau khô tóc, lấy chăn giường đắp ấm cho bé, mặc thêm bộ áo bông quần bông dày rồi mới bế bé ra khỏi xe ngựa.
Về phần con cá mà An An ôm được thì đã được Dương thị dùng nước sông rửa sạch và làm thịt rồi. Yến Tu Trúc thấy vậy cũng lập tức phái người xuống sông xiên vài con mang về, sau đó mọi người nhóm lửa rồi ngồi trên bãi đất trống bắt đầu ăn cá nướng.

Có cá nướng ăn rồi, An An vui vẻ lắm, chung quy không phụ bé ngã một cái đổi lấy mỹ thực!

“Nương, ăn ngon lắm!” An An vui vẻ ăn phần thịt cá đã được Mạnh Thanh La gỡ xương cho, cười híp cả đôi mắt nhỏ.






Bình Luận (0)
Comment