Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 315 - Chương 315: Bảo Bối Ngoan A La Về Nhà Rồi

Chương 315: Bảo Bối Ngoan A La Về Nhà Rồi
Chương 315: Bảo Bối Ngoan A La Về Nhà Rồi
canvasb2b3150.pngCửu Lang: Không theo nương và tỷ tỷ đến kinh thành ℓà quyết định thất sách nhất cuộc đời nó từ khi sinh ra đến giờ, nó sẽ không bao giờ phạm phải sai ℓầm đó nữa, nó sẽ nhớ cả đời!

Thập Lang: Nó quá uất ức, quá không dễ dàng, quá khó khăn, vì một viên kẹo sữa mà bị tỷ tỷ nhà mình ℓừa gạt rồi!

Đi sau hai người ℓà Bát Lang và cha Ngũ Cân.

Bát Lang ℓớn tuổi hơn chút nên cũng chững chạc hơn chút, khống chế sự xúc động muốn chạy ℓên trước ôm nương, đi đến gần Dương thị, mắt đỏ hoe gọi một tiếng: "Nương, người về rồi!"

"Ừ!" Dương thị đáp ℓại, đưa tay ra sờ tay nó.

Chỉ số trí tuệ của cha ngốc Ngũ Cân càng ngày càng hồi phục tốt hơn, hắn ta đi tới, mở miệng gọi Dương thị một tiếng: "Nương tử...".

Sau đó không phải đỏ mắt, mà ℓà đỏ mặt, hơi xấu hổ, hắn ta muốn nhìn Dương thị nhưng ℓại không dám nhìn, đỏ mặt ℓen ℓén trộm nhìn nàng ta.

"Ôi chao! Ha ha ha..." Mạnh Thanh La hơi ngạc nhiên, sau đó thì vui vẻ cười lớn. Nàng nói với Dương thị: "Nương, người xem, cha đã biết xấu hổ đỏ mặt rồi!" Còn biết nàng là một bé gái lớn, nên tránh những hành động nghi ngờ nữa.

"Bé A La, Tiểu A La... Con từ kinh thành về rồi!"

Ngay khi Mạnh Thanh La đang ngạc nhiên về sự thay đổi của cha mình, một đám người “ào ào” từ trong nhà chạy ra, gia gia và nãi nãi đi đằng trước, gia gia vừa đi vừa kêu tôn nữ.

"Dạ dạ... Gia gia, nãi nãi, chúng con quay về rồi!" Mạnh Thanh La bỏ lại mấy người trong nhà, chạy tới chỗ gia gia và nãi nãi.
Ngày ngày đi làm, không có thời gian đâu mà nhớ!

"A La... Con về rồi!" Cha được Dương thị kéo tay cũng đi về phía Mạnh Thanh La.

"Dạ, cha, người ở nhà có khỏe không? Có nhớ con không?" Mạnh Thanh La lập tức đi lên trước, đưa tay ôm lấy cha.

Cái ôm này lại khiến cha đỏ mặt: "Cha ở nhà rất tốt, cũng rất nhớ A La, đừng... đừng ôm nữa, con đã là một bé gái lớn rồi!"
"Ai ôi... Tiểu A La của ta, bảo bối ngoan, sao lâu thế các con mới về? Nãi nãi nhớ con chết mất!" Nãi Nãi ôm lấy Mạnh Thanh La, hận không thể dụi tôn nữ vào lòng.

Mạnh lão gia tử thấy Mạnh lão bà tử ôm lấy A La, không cho ông ấy nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là thay đổi mục tiêu, chạy về phía cạnh xe ngựa: "Ai ôi, ai nha, Bình Bình, An An, tiểu bảo bối, các con cao hơn rồi, mập mạp hơn rồi..."





Cha ngốc không còn ngốc nữa, nhưng tâm trí vẫn rất đơn thuần, cách cư xử và nói chuyện đều rất thẳng thắn, một là một, hai là hai.

Cái vẻ xấu hổ của tướng công nhà mình đã chọc Dương thị cười: "Sao thế? Chàng không nhận ra ta à?"

"Nhận.... Nhận ra, là... Là nương tử của ta!" Lần này cha không còn nói chuyện lộn xộn như trước kia nữa, mà do cha đang xấu hổ nên mới lắp bắp.

Trước kia, hắn ta chỉ biết người trước mặt là nương tử của mình, nương tử sẽ cùng hắn ta ăn cơm và đi ngủ, hắn ta cảm thấy không có cảm xúc gì đặc biệt cả, giống như một người bạn tốt.
Cửu Lang và Thập Lang buông nương ra, khóc lóc nước mắt đầy mặt, nhìn thấy Mạnh Thanh La đi ra khỏi buồng xe và nhảy xuống đất thì lại chạy tới chỗ nàng: "Tỷ tỷ, tỷ...."

Bát Lang cũng chạy theo hai đệ đệ: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, bọn đệ nhớ tỷ nhiều lắm!"

"Đúng vậy, đúng vậy, tỷ tỷ, bọn đệ đều rất nhớ tỷ, nhớ nương, nhớ An An và Bình Bình..." Cửu Lang và Thập Lang gật đầu như giã tỏi, sợ mình sẽ gật sau người ta.

"Ừ, ừ, ba đứa đều tốt, tỷ tỷ ở kinh thành cũng nhớ các đệ lắm..." Mới là lạ!
Sau đó, đầu óc hắn ta từ từ tỉnh táo hơn, đã biết hai chữ "nương tử" không chỉ có nghĩa là người nhà, mà là "thê tử" của hắn ta!

Trước khi Dương thị lên kinh, hắn ta vẫn ở trong giai đoạn cái hiểu cái không, đến khi hắn ta từ từ hiểu ra, Dương thị đã ở kinh thành rồi, ban đêm hắn ta chỉ có thể âm thầm nghĩ tới người trong lòng, vẽ đi vẽ lại hình dáng của nàng ấy trong đầu.

Bây giờ, rốt cuộc hắn ta cũng đã gặp được nàng ấy rồi, thấy nàng ấy cười với mình, nàng ấy... Nương tử của hắn ta, cười lên rất đẹp!

Đẹp như hoa cỏ mùa xuân!




Bình Luận (0)
Comment