Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 318 - Chương 318: Cuộc Đoàn Tụ Ấm Áp

Chương 318: Cuộc Đoàn Tụ Ấm Áp
Chương 318: Cuộc Đoàn Tụ Ấm Áp
canvasb2b3180.pngNgười Mạnh gia: "..."

Quá ngang tàng, quá khí phách!

Người ta mà muốn mua xe bò, xe ℓừa thì đều phải cân nhắc kỹ ℓưỡng, tính toán chi ℓi, hoặc nhà nào nghèo thì hoàn toàn không mua nổi.

Còn nhà họ, đùng một cái bỗng dưng có bảy con ngựa, bảy buồng xe ngựa, mọi người muốn đi sao thì đi, muốn dùng sao thì dùng.

Cảm giác này...

Lâng ℓâng đến nỗi tưởng chừng có thể sóng vai với mặt trời ℓuôn vậy!

Mấu chốt ℓà, cả bảy con ngựa đều tự đến với nhà họ chứ không cần bỏ tiền ra mua.

Mạnh Thanh La đi ngủ, những người lao động chính trong gia đình thì rủ nhau ra ngoài khai hoang, ngay cả Bát Lang và Cửu Lang cũng đi phụ giúp, chỉ còn người già và trẻ nhỏ trong nhà.

Đương nhiên, cha nàng không đi, Tiểu Thập Lang cũng ở nhà.

Nếu là mọi khi, vì có vóc dáng cao ráo và khỏe mạnh nên sau khi đi học về cha nàng thường làm việc phụ giúp gia đình, nhưng hôm nay lại khác.

Tức phụ đã về nên hắn ta chỉ muốn quấn quýt bên nàng ta, thân thiết với tức phụ mọi lúc mọi nơi, không muốn đi đâu cả.
Tam bá Mạnh gia là một hán tử thích rong ruổi trên núi. Không cần biết lên núi có bắt được con mồi hay đó có phải là mùa săn thú hay không, ông ấy luôn thích chạy lên núi chơi.

Trước đây Mạnh tam bá chuyên "bám dính" núi ở Mạnh gia thôn, không lâu sau khi gia đình họ chuyển đến Phúc Lai thôn thì ông ấy phải tập trung vào việc chữa trị chân. Chính vì vậy mà đối với ông ấy, ngọn núi cao vời vợi đằng sau Phúc Lai thôn là một nơi lạ lẫm và bí ẩn.

Ông ấy càng thích lên núi thám hiểm hơn!

"Vâng." Mạnh Thanh La gật đầu, lên núi được rồi thì chứng tỏ chân của tam bá không còn bất kỳ vấn đề gì nữa.
Mạnh Thanh La chạy xuống bếp, hướng dẫn Dương thị đang phụ nấu nướng cách nấu ba món ăn dân dã này. Sau một hồi dặn dò, nàng lại chạy ra kiểm tra chân cho Mạnh tam bá.





Ông ấy cầm trong tay hai con gà rừng, hai con thỏ và một con rắn cỏ vàng!

Hai mắt Mạnh Thanh La sáng ngời, những gì Mạnh tam bá đem về toàn thứ tốt cả!

Tối nay có thể làm món thỏ kho cay, hầm một nồi canh long phượng lớn, khỏi phải nói mùi vị ấy ngon cỡ nào, cực kỳ hấp dẫn!

Ở kinh thành bất tiện thế này đây, thứ gì cũng có nhưng món ăn dân dã thì quá hiếm, muốn ăn thì phải lặn lội đến những quán ăn xa xôi mới mua được.
Nói xong những chuyện quan trọng thì dưới nhà bếp cũng đã nấu đồ ăn xong, Mạnh Thanh La cố gắng ăn thật nhanh để về phòng nghỉ ngơi.

Thành thật mà nói, đi xe ngựa quá cực nhọc, đường đi bấp bênh, tròng trành dữ dội, ngồi trong đó chẳng dễ chịu chút nào!

Trước khi về phòng mình, Mạnh Thanh La hỏi han Mạnh tam bá. Kể từ lúc vào nhà đến nay, nàng chẳng nhìn thấy bóng dáng ông ấy đâu cả. Do lúc trước nàng đã quen với việc Mạnh tam bá ở trong phòng tĩnh dưỡng để chân được phục hồi, thế nên ban đầu nàng không chú ý đến việc ông ấy vắng mặt. Nhưng sau đó, nàng sực nhớ đáng ra chân của tam bá đã lành lặn, lúc này không cần ngồi một cục trên giường nữa mới phải.

"Chân của tam bá cháu đã lành lặn, không khác gì so với trước đây, mấy ngày trước nó bắt đầu lên núi lại rồi." Gia gia cười bảo.
Tất nhiên, ban ngày hắn ta không biết làm gì thì có thể ở bên tức phụ được mà.

Dương thị đã ngủ thiếp đi sau chặng đường mệt nhọc, thế là hắn ta ngồi cạnh nhìn nàng ta ngủ. Tiếc là lúc này không phải mùa hè, không là hắn ta đã lấy quạt hương bồ quạt cho Dương thị mát rồi.

Còn nhiệm vụ của Tiểu Thập Lang là trông nom Bình Bình và An An chơi trong nhà. Vả lại, dù gì nó cũng còn nhỏ, chân tay bé tí, trong khi việc khai hoang cần có thể lực tốt nên dù nó có đi thì cũng không giúp gì được.

Khi trời chạng vạng tối, tất cả đều về nhà, Mạnh tam bá cũng quay về.




Bình Luận (0)
Comment