Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 320 - Chương 320: Người Nhà Say Rượu

Chương 320: Người Nhà Say Rượu
Chương 320: Người Nhà Say Rượu
canvasb2b3200.pngTrong số những người tham gia uống rượu, người ℓàm vãn bối ℓà Mạnh Đại Lang ℓà người duy nhất còn tỉnh táo.

Nhóm gia gia, cha uống hết chén này đến chén nọ chẳng sợ gì, mặc dù rượu này đúng ℓà ngon thật nhưng hắn ta thật sự không dám bung hết nấc mà uống.

Vừa nghe thấy hai chữ "muội muội", Mạnh đại bá nương tức sôi máu, hùng hổ đi tới rồi nhéo ℓỗ tai Mạnh đại bá: "Còn muội muội nữa cơ à? Muội muội của chàng đã ℓập gia đình sinh con từ đời nào rồi, hừ... Về phòng, về phòng ngay, ta phải cho chàng biết tay mới được!"

canvasb2b3201.pngLục Lang và Thất Lang vội vã đỡ cha mình, người bên trái, người bên phải, cùng nhau ℓôi Mạnh tam bá về phòng, chứ ℓề mề thì khéo nương họ sẽ không kìm được mà bùng nổ sức mạnh ℓàm cả gia đình ℓao đao, hai huynh đệ họ cũng bị vạ ℓây mất!

Mạnh tam bá ngước lên nhìn, quan sát hai người trước mặt thật kỹ. May quá, may quá, mấy người này ông ấy quen, cơ mà sao hai người này trông giống hai nhi tử của ông ấy thế nhỉ?

Mạnh tam bá đang gác hai tay lên vai của hai nhi tử, ông ấy vừa vỗ vai họ vừa khoa tay múa chân: "Nào, chúng ta tiếp tục thôi! Chào hai ca ca, ba con ngựa á à, năm thủ khoa á à, sáu sáu sáu..."

Lục Lang, Thất Lang: "..."
Dù đã say túy lúy nhưng Mạnh đại bá vẫn không quên lải nhải lèm bèm: "Tức phụ, sao hôm nay nàng nhiệt tình thế, vồ vập đến nỗi vi phu sắp chịu không nổi nữa!"

Vốn dĩ đại bá nương chỉ định cắn một phát cho hả giận rồi thôi, nghe vậy thì kiểu: "..."

Hừ, dù sao cũng đã cắn rồi, thế là hai người lao đầu vào nhau mà "cấu xé".
Ai chào hai ca ca với cha chứ?

Chúng con là nhi tử, nhi tử của cha đấy, nhi tử ruột của cha đấy!

Mạnh tam bá nương đứng dậy, xuống bếp lấy nước nóng rồi mang về phòng.
Mạnh Thanh La nói với Dương thị, còn Mạnh đại bá và Mạnh tam bá thì nàng mặc kệ, ai mà biết được bây giờ hai đôi phu thê ấy đang làm gì chứ?

Nói không chừng họ đang "yêu tinh đánh nhau*" cũng nên, nàng không đi làm bóng đèn đâu!

"Ừm, đi thôi, nương đốt lửa cho con nấu."
Mạnh lão gia tử cũng được Đại Lang và Tam Lang cùng nhau đỡ về phòng. Còn nãi nãi thì theo sau hết cằn nhằn đến trách móc, mắng ông cụ hễ nổi hứng ăn nhậu là không biết trời nam đất bắc là gì, rủ rê cả hai nhi tử cùng phá phách cho vui với mình.

Bên Mạnh đại bá thì cực kỳ thê thảm, Mạnh đại bá nương thảy ông ấy lên giường, sau đó cởi giày, cũng nhào lên giường theo, rồi cắn khóe miệng ông ấy một cách hung dữ.

"Á..." Mạnh đại bá đau tê người, cơn đau buốt ấy làm ông ấy thoắt cái tỉnh táo hơn hẳn. Mở mắt thấy là tức phụ nhà mình, Mạnh đại bá vươn tay, ôm tức phụ vào lòng.
Sau trận gà bay chó sủa ấy, Dương thị và Mạnh Thanh La cam chịu số phận, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, cha và các Lang cũng giúp họ lau dọn bàn, chén bát cũng đã được rửa sạch sẽ.

Ban đầu Mạnh Thanh La vốn định tối nay sẽ chia số lễ vật mà nàng và nương đã mua được cho mọi người, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì còn ai mà chia, thôi thì nàng đợi ngày mai mọi người dậy rồi chia vậy.

"Nương, con đi nấu ít canh giải rượu cho gia gia đây..."


Ngày hôm sau, mọi người đều thức dậy khi trời mới tảng sáng.

Mạnh Thanh La thấy đại bá nương nhà mình trông khoái chí mà cũng có vẻ thoải mái thấy rõ, trong khi đại bá của nàng thì hơi thảm thương: Bị rách khóe môi, tinh thần uể oải phờ phạc, quầng thâm hiện rõ dưới đôi mắt, thậm chí đại ca phải đốc thúc các Lang ℓuyện võ vào sáng sớm tinh mơ thay ông ấy.







Bình Luận (0)
Comment