Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 328 - Chương 328: Hồi Cung

Chương 328: Hồi Cung
Chương 328: Hồi Cung
canvasb2b3280.pngChỉ có người đệ đệ ruột thịt Yến Long Minh mới biết thương hắn ta, biết thông cảm cho nỗi khổ của hắn ta mà thôi.

Suốt quãng thời gian sống ở Nam Cương, Yến Long Minh đợi mãi mà không được Hộ bộ trả bạc, có chăng thì cũng chỉ ℓà vài ba đồng bạc kẹt sỉ, còn không đủ để nhét kẽ răng. Thế nên vốn dĩ Yến Long Minh đang ôm một cục tức trong bụng, hùng hổ vào hoàng cung với ý định chất vấn ca ca.

Nào ngờ ca ca ℓại òa khóc than vãn, không những cơn tức giận của hắn ta bay biến mất tăm mà còn chưa gì đã thấy ca ca nhà mình đáng thương.

Nhìn bề ngoài Yến Long Nghiễm ℓà ngôi cửu ngũ, muốn quyền ℓực thì có quyền ℓực, sở hữu quyền thế hiển hách ngập trời, chỉ tiếc ℓà muốn bạc thì... muốn bạc nhưng không có bạc!

Phụ hoàng của họ chẳng những gài Hoàng đế ca ca mà còn gài cả hắn ta.

Sau cuộc tâm tình ℓâm ℓi bi đát muốn rớt nước mắt với Hoàng đế ca ca, Yến Long Minh cáo từ Hoàng đế, đến Thọ Khang cung của Thái hậu nương nương.

Đến khi Yến Long Minh rời khỏi đây, Yến Long Nghiễm quệt đi dòng nước mắt vốn dĩ đã chẳng tồn tại trên bàn, cầm bút rồi tiếp tục cắm cúi phê duyệt tấu chương.





Kim công công đứng ngay bên cạnh hắn ta, thấy vậy thì ngẩng đầu trợn mắt một cách cạn lời.

"Mẫu hậu! Mẫu hậu!... Nhi thần về rồi!"

Yến Long Minh mới đến Thọ Khang cung đã vừa gân cổ hét to gọi Thái hậu nương nương, vừa vào trong mà không cần cung nhân bẩm báo.
Sao mẫu hậu chẳng nói chẳng rằng gì cả?

Lẽ nào lão nhân gia tức giận vì hắn ta đi lâu quá, không về thăm bà ấy ư?

Trong đại điện, Thái hậu nương nương ngồi cao cao tại thượng tại vị trí cao nhất, ở dưới là Vương phi đang cười gượng gạo, thấy Yến Long Minh đi vào, nàng ấy nháy mắt với hắn ta.
Song, Thái hậu nương nương chỉ cho hắn ta một cái nhìn sắc lẻm như dao câu liếc vào mỏm đá, không nói không rằng.

Vương phi nương nương Diêu Mỹ Lệ tự dưng ho một tiếng, khẽ tằng hắng rồi nhìn Yến Vương gia, nhẹ nhàng bảo: "Mẫu hậu không vui vì hai đứa bé nhà Trúc Nhi không ở với bà ấy, trở về Quan Châu rồi, bà ấy nhớ bọn nó quá!"

Gì cơ?
"Vấn an mẫu hậu, mẫu hậu đừng giận nhi thần. Trên đường về đây, nhi thần cũng nóng lòng muốn về đến nơi thật nhanh, nhưng lúc sắp đến phía bắc kinh thành thì trời bỗng trở lạnh, tuyết rơi mù mịt, khiến cho đường sá hết sức khó đi nên nhi thần mới về muộn."

"Vương phi của con đã kể cho ta nghe chuyện đó, ai gia biết rồi, đứng lên đi. Tô ma ma, châm trà, dâng điểm tâm." Bấy giờ Thái hậu nương nương mới lên tiếng.

Yến Vương gia ngồi xuống, hết nhìn Yến Vương phi lại nhìn Thái hậu nương nương với vẻ thăm dò, ngập ngừng hỏi: "Thế... Vì sao nhi thần cảm giác mẫu hậu vẫn không vui lắm? Trước đây, mỗi lần nhi thần về thì mẫu hậu luôn là người vui mừng nhất mà!"
Có điều hắn ta gào cả buổi trời mà vẫn không có ai trả lời. Nếu là trước đây thì Thái hậu nương nương đã vui mừng ra đón hắn ta từ sớm rồi.

"Mẫu hậu, người vẫn khỏe chứ? Mẫu hậu! Mẫu hậu..." Yến Long Minh lo lắng Thái hậu nương nương không nghe thấy hoặc sức khỏe không tốt, thế là gọi to hơn, kết quả vẫn không có ai ơi hỡi gì.

Đến khi Yến Long Minh bước chân vào đại điện, nhìn lên, hắn ta thấy mẫu hậu của mình vẫn còn khỏe mạnh và đang ngồi trên ghế chủ tọa.
Khổ nỗi Yến Vương gia lại không hiểu Yến Vương phi muốn nói gì.

"Mẫu hậu, người ở đây mà? Sao nhi thần gọi mà người không trả lời gì cả?" Yến Long Minh nhìn Thái hậu nương nương với vẻ khó hiểu.

Sau đó, chợt nhớ đến điều gì, hắn ta không chờ Thái hậu nương nương trả lời mà vén vạt áo lên, ngồi xuống một cách kính cẩn, sau đó dập đầu hành đại lễ thỉnh an với Thái hậu nương nương.




Bình Luận (0)
Comment