Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 330 - Chương 330: Cha Của Nàng Vẫn Là Thiếu Niên Rạng Ngời Năm Nào!

Chương 330: Cha Của Nàng Vẫn Là Thiếu Niên Rạng Ngời Năm Nào!
Chương 330: Cha Của Nàng Vẫn Là Thiếu Niên Rạng Ngời Năm Nào!
canvasb2b3300.pngMàn đêm buông xuống, Dương thị ℓại may cặp cho cha. Lần này nàng ta chọn màu xanh để may, còn hình dạng thì vẫn giống y như chiếc cặp màu hồng nhạt.

Mạnh Thanh La vào phòng, thấy chiếc cặp mà nương của mình đang cầm trên tay thì mỉm cười, hỏi nàng ta: "Cha nhờ nương may sao?"

"Không phải, ta thấy chiếc cặp đó đã hơi cũ, màu cũng bạc đi cả rồi, ℓại còn dính nhiều vết bẩn nên ta ℓàm cái mới cho cha con." Dương thị ℓắc đầu.

Mạnh Thanh La nhìn về phía cha - người đang chong đèn đọc sách.

Quả nhiên, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cha không đọc sách nữa mà ngẩng đầu ℓên, nhìn sang chiếc cặp màu hồng với ánh mắt ngập tràn sự ℓưu ℓuyến và không nỡ xa rời.

"Cha, ngài đã nhớ gì về chuyện ℓúc trước chưa?" Mạnh Thanh La bỗng dưng cười xấu xa, hỏi hắn ta.

Cha: "..."

Hồi đầu năm, nàng đã hứa với Đại Bảo rằng mùa xuân năm nay nàng sẽ mua cho bé tám con vịt vàng để nuôi, đến giờ nàng vẫn chưa thực hiện lời hứa đó.

Nghe nãi nãi nói Thường Hiếu tẩu tử đã bắt đầu ấp trứng vịt ở nhà, nàng phải đi xin tám quả thôi.

Lúc đến nhà Mạnh lý chính, Mạnh Thanh La phát hiện người dân xúm quanh nhà ông ấy đông như mắc cửi.

"A La, muội đến rồi sao? Mau vào ngồi đi!" Thường Hiếu tẩu tử tinh mắt, Mạnh Thanh La mới vừa lại gần nhà thì nàng ta đã nhìn thấy nàng ngay. Thường Hiếu tẩu tử chen lấn ra khỏi đám người, sau đó niềm nở mời nàng vào.
"Tẩu tử, sao nhà tẩu nhiều người thế?"

"A La, chuyện nhà muội và Yến công tử hợp tác làm rượu ấy, mảnh đất dùng để xây tửu phường đã được đo đạc xong rồi, hôm nay bắt đầu tuyển người làm trong thôn nên hôm nay mọi người tới đây để đăng ký ấy mà.

"À, đúng rồi nhỉ..."


Khuê nữ à, con nghĩ ta nên bảo nhớ hay chưa nhớ ra gì đây?

Dương thị thảy cho Mạnh Thanh La một cái lườm sắc lẻm, quở trách: "Con sao thế hả? Không còn chuyện gì nữa thì sớm nghỉ ngơi đi! Ngày nào cũng tràn trề tinh thần là sao nhỉ?"

"Được rồi, được rồi, con đi đây, con đi đây, không quấy rầy nương và cha tình chàng ý thiếp nữa." Nói xong câu ấy, Mạnh Thanh La vừa cười khúc khích vừa bỏ chạy.

Dương thị vơ tấm vải màu xanh lên, ném về phía nàng. Nó chạm đến lưng Mạnh Thanh La rồi lại rơi xuống sàn nhà.
Lần này trở về, vì trí khôn của cha đã khôi phục bình thường trở lại nên cha và nương của nàng nhanh chóng trở về với thời kỳ yêu nhau thắm thiết. Suốt hai ngày qua, lúc nào hai người họ cũng quấn quýt bên nhau, nàng và ba người đệ đệ tội nghiệp cũng rơi vào tình cảnh trở thành "những đứa con ngoài ý muốn của phụ mẫu".

Ngày hôm sau, Mạnh Thanh La thức dậy, tiếp tục thói quen chạy bộ vào sáng sớm.

Tháng ngày lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông đã qua, nay họ đã không còn ở kinh thành nữa, thế nên việc dậy sớm mỗi sáng, quyết tâm rời khỏi chiếc chăn ấm áp phải cần một nghị lực rất lớn mới có thể làm được.

Cảm giác đó là kiểu... hừm, giống như một người trụ trì nổi tiếng ở kiếp trước đã nói: Vào những lúc trời trở lạnh, một khi bạn đã leo lên giường thì bất cứ nơi đâu ở bên ngoài chiếc giường đều là nơi đất khách quê người, bất cứ nơi đâu không thể với tới đều là vùng đất xa xôi cách trở, muốn xuống giường đi vệ sinh thì cũng khó khăn hệt lặn lội đến biên cương.
Sau khi nàng chạy bộ và ăn điểm tâm, bảy Lang và cha lại phải đi học.

Cha đi ở tuốt đằng trước, đeo trên vai chiếc cặp màu xanh với dáng đi hăng hái bừng bừng, anh tuấn đến mức tưởng chừng không ai có thể sánh bằng, tinh thần tràn trề sự hứng khởi hệt các thiếu niên nhỏ bé đang nối gót sau lưng hắn ta. Năm tháng trôi đi nhưng dường như chẳng thể mảy mảy để lại một chút dấu vết nào trên người cha.

Mạnh Thanh La thầm trầm trồ trong bụng, cha của nàng vẫn là thiếu niên rạng ngời năm nào!

"Ta vẫn là người thiếu niên khi xưa, không có gì thay đổi..." Mạnh Thanh La vừa ngâm nga, vừa xách tay nải nhỏ vải hoa đựng đồ dùng của mình đi trong thôn.





Bình Luận (0)
Comment