Chương 338 - Chương 338: Chuyển Nhà
Chương 338: Chuyển Nhà
Chương 338: Chuyển Nhà
Mạnh Thanh La trầm tư một hồi, nghĩ rằng cho dù hắn có thời gian đến đây hay không thì nàng vẫn nên viết một ℓá thư giao cho tôi tớ của Yến Tu Trúc đang sống tại thôn trang bên kia sông, để gã đưa đến Yến Vương phủ tại Quan Châu.
…
Sau khi đưa thư, Mạnh Thanh La xoay người, đi tới đồi núi mà nhà họ đang khai hoang.
Dọc dường đi, nàng bắt gặp một số tiểu hài tử trong thôn đang nô đùa với nhau, trong đó có Trụ Tử - tôn tử nhà Mạnh ℓý chính, Bảo Miêu - tôn tử nhà tứ nãi nãi, ba tiểu tử trong nhà nàng ℓà Đại Nha, Bình Bình và An An, ngoài ra còn có hai đứa trẻ trong thôn, có điều Mạnh Thanh La không quen mặt chúng cho ℓắm.
Còn Bạch Lãng và Nhị Hắc thì không thấy chơi chung với đám trẻ con, có ℓẽ chúng đang ở trên dốc núi giúp mọi người khai khẩn đất hoang.
Tất cả bọn trẻ đều đội một chiếc "mũ" trên đầu, nó ℓà một cái vòng được bện từ cành ℓiễu xanh. Chúng nó đội chiếc vòng như thế trên đầu, ai nấy cũng ăn mặc như tiểu binh Trương Ca trong phim ở kiếp trước vậy.
Bọn nhỏ không thấy nàng đến, cả đám ngồi xổm dưới đất trong tư thế mông chổng, đầu chạm đầu. Chúng đang nhìn chằm chằm dưới đất, vui vẻ ríu rít như đang bàn tán gì đó.
Hai bảo bảo ngẩng đầu lên. Thấy nương của mình đã đến, An An ngay lập tức đứng lên, chạy tới trước mặt Mạnh Thanh La rồi kéo nàng qua xem cùng: "Nương, kiến! Nhiều kiến lắm!"
"Ừm, thế Bình Bình và An An có biết tại sao chúng lại chuyển nhà không?" Mạnh Thanh La ngồi xổm trước mặt bọn trẻ, chuẩn bị "phổ cập khoa học" cho bọn chúng biết kiến thức về việc đàn kiến chuyển nhà.
"Dạ hông (không)..." Đám trẻ không hẹn mà đồng thanh trả lời nàng, còn nhìn nàng bằng ánh mắt chứa chan sự tò mò.Mạnh Thanh La đi nhẹ bước khẽ, lại gần chỗ bọn nhóc rồi dòm vào xem. Khi thấy thứ chúng đang nhìn, nàng kìm lòng không đặng bật cười, hóa ra mấy tên nhóc này đang vây xem đàn kiến đen chuyển nhà.
Cả Bình Bình lẫn An An đều chưa thấy cảnh tượng ấy bao giờ nên vô cùng bỡ ngỡ, thỉnh thoảng lại trầm trồ như: "Ôi, ơ, kiến giỏi quá..."
"Bình Bình! An An!" Mạnh Thanh La cất tiếng, gọi hai bảo bảo.Mạnh Thanh La quay ngoắt sang nhìn Bình Bình, đôi mắt nàng chứa đựng sự ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần vui mừng. Từ lúc biết nói đến nay, lần nào cả hai đứa nhóc cũng nói không quá bốn hoặc năm chữ, nếu nhiều hơn thì sẽ bập bẹ, không ngờ hôm nay Bình Bình đã đột phá kỷ lục xưa giờ rồi!
"Ra là thế..." Bọn trẻ con ai cũng lộ vẻ tỉnh ngộ.
Nếu nói đến không có chỗ ở, không có nhà thì có thể trong đầu những đứa trẻ đồng lứa với chúng sẽ chưa có nhận thức gì về điều đó, nhưng chúng nó đã từng trải qua cảnh chạy nạn, ai cũng còn nhớ mang máng và nhận thức được chuyện gì đã xảy ra nên đương nhiên biết đại khái tháng ngày không có nơi để ở sẽ như thế nào.
"Kiến đáng thương quá!" Nhìn đàn kiến đen đang tất bật dời nhà dưới đất, An An bỗng dưng thốt."Đó là vì trời sắp mưa, đàn kiến lo lắng mưa sẽ rơi trúng nhà mình nên chuyển nhà đến nơi nước mưa không dâng tới trước khi trời đổ mưa, như vậy bọn chúng sẽ không lo không có chỗ ở nữa." Mạnh Thanh La cố gắng giải thích với bọn trẻ sao cho thật dễ hiểu.
Ngạn ngữ có câu: Nếu kiến chuyển nhà, rắn bò ngang qua đường thì trời sắp mưa.
Xem ra hôm nay mà không mưa thì thể nào ngày mai cũng mưa.Mạnh Thanh La đưa tay xoa tóc bé, hỏi bé: "Sao lại đáng thương?"
"Vì chúng không có nhà!" An An dõng dạc trả lời.
"Ngốc quá! Mưa to dội xuống mới không có nhà, bây giờ chúng có nhà mà, di dời xong là có nhà rồi!" Bình Bình thảy cho đệ đệ nhà mình một cái nhìn đầy khinh thường, lần đầu tiên trong đời bé nói một câu dài đến vậy.