Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 341 - Chương 341: Đồ Xấu Xa! Đồ Xấu Xa! Ai Cũng Xấu Xa Hết!

Chương 341: Đồ Xấu Xa! Đồ Xấu Xa! Ai Cũng Xấu Xa Hết!
Chương 341: Đồ Xấu Xa! Đồ Xấu Xa! Ai Cũng Xấu Xa Hết!
canvasb2b3410.pngSư tổ tổ xấu xa, nương xấu xa, ca ca cũng xấu xa, Nhị Hắc và Bạch Lãng cũng xấu xa!

Mạnh Thanh La vội bế An An ℓên, dỗ dành bé: "Ngoan nào, ngoan nào, nín đi con, nương không tốt, nương không nên cười An An."

Lần đầu tiên trong đời An An nổi giận, bé rơm rớm nước mắt, hét với những người khác: "Người xấu, không được cười!"

"Được, được, nương không cười! Mọi người nghe chưa? Không được cười! An An chúng ta chỉ bị ngã, không tự bò dậy được thôi mà, có gì đâu mà buồn cười? Thật ℓà!"

An An: "..."

Sao bé nghe giọng điệu của nương có gì đó kỳ ℓạ thế nhỉ? Nhưng nghĩ ℓại thì bé không thấy không đúng chỗ nào cả.

Mặc dù An An đã nín khóc nhưng vẫn còn thẹn thùng vùi mặt vào ℓòng Mạnh Thanh La, chỉ chừa mỗi gáy cho Tiết ℓão đầu và ca ca Bình Bình của mình thấy.

Đối phương nhìn là biết trẻ con học ở ban bính, độ tuổi xấp xỉ Cửu Lang, khoảng chừng tám tuổi.

Cha nhớ mình chưa từng gây chuyện với bọn trẻ ở ban bính lần nào, trước kia không, bây giờ lại càng không.

Học ban ất thì không thể nào gây thù chuốc oán, đương nhiên càng không thể có mâu thuẫn gì với học trò ban bính được.

An An: "..."

Mạnh Thanh La biết lần này An An nổi giận thật, vì bé còn cãi nhau với nàng nữa cơ mà. Thế là nàng mặc kệ bé, đi qua một bên để chừa không gian riêng cho bé tự lấy dâu tây ăn.

Nàng lấy một hộp anh đào đã rửa sạch sẽ ra khỏi không gian cho Bình Bình, cũng bảo bé ngồi vào ghế tự ăn.

An An thích ăn dâu, còn Bình Bình thì thích anh đào.
Cát Tường trấn, tại trường tư thục Tưởng gia.

Cha Ngũ Cân bị bắt nạt trong nhà xí, có người cố tình tiểu lên chân hắn ta.

"Xì, xì... Tên ngốc, tên ngu si đần độn kia, tên ngốc như ngươi mà đi học gì chứ? Thà về nhà ôm tức phụ sinh con còn có ích hơn đấy!" Sau khi tiểu lên chân cha, đối phương không chỉ không xin lỗi mà còn phách lối thốt những lời nhục mạ hắn ta.

Bây giờ cha không còn khờ dại như trước đây nữa, hắn ta liếc đối phương một cách dửng dưng, bình tĩnh đi ra khỏi nhà xí rồi cởi giày ra: "Ta không quen biết gì với ngươi, trước đây không thù, dạo gần đây cũng không oán, hà cớ ngươi tiểu lên chân ta?"
"Hừ! Gì mà thù với oán chứ? Chúng ta không thù không oán đấy, nhưng bổn công tử chướng mắt ngươi, sao? Ngươi chỉ là một tên ngốc không hơn không kém mà cũng dám học vượt lên ban ất, đã vào ban ất rồi còn dám xấc xược như thế à? Người mà dám tiếp tục kiêu ngạo như thế thì lần sau không phải tiểu lên chân ngươi nữa đâu, mà ta sẽ ra ngoài tìm một kẻ chặn đường ngươi lại để hạ nhân nhà ta đánh ngươi một trận tơi bời, sau đó ép ngươi ăn phân!"

Cha Ngũ Cân nhíu mày, những lời hắn ta vừa nghe không thể nào được thốt ra bởi đứa trẻ trước mặt được, nghe giống như bắt chước theo ai đó vậy.

Xem ra việc Tằng phu tử thường xuyên không ngớt lời khen ngợi hắn ta ngay trước lớp đã khiến hắn ta bị người khác ghen ghét.


Sau khi dỗ hai đứa bé xong, Mạnh Thanh La mới ngồi vào bàn, lấy giấy và bút ra viết viết vẽ vẽ.

Cánh mày râu trong Mạnh gia thôn đã có công ăn việc làm, nhưng còn các nữ nhân thì vẫn chưa có.

Nhất định nữ nhân cũng phải có nghề nghiệp để kiếm tiền mưu sinh mới được, kiếm được bạc thì mới có địa vị trong gia đình hơn, âu cũng vì cơ sở hạ tầng quyết định nội dung và tính chất của kiến trúc thượng tầng mà ra.

Đặc biệt là chốn cổ đại này, hầu hết tất cả mọi người đều có tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Ba mẫu tử về phòng, Mạnh Thanh La đóng cửa phòng, vắt một chiếc khăn lông ướt lau tay và mặt cho An An, rồi mới lấy một đĩa dâu tây nàng đã rửa sạch sẽ ra khỏi không gian, đặt xuống trước mặt An An: "Ăn đi, quả màu hồng mà con thích đấy."

"Ca ca không được nhìn! Nương không được nhìn!" An An giận dỗi la lên bằng giọng nói trẻ con, quay lưng về phía Mạnh Thanh La và Bình Bình.

Hừ, bé chẳng vui chút nào!

Mạnh Thanh La: "Được, được, nương không nhìn, nương không nhìn, con ngồi đó ăn một mình nhé. Ngồi cho vững vào, đừng ngã nữa đấy."





Bình Luận (0)
Comment