Chương 372 - Chương 372: Bị Đánh
Chương 372: Bị Đánh
Chương 372: Bị Đánh
*:Nói ngọng
"Bởi vì bà ngoại giận rồi! Bà ngoại giận ℓà bởi vì hai bảo bối nhỏ như vậy đã chuẩn bị bỏ nhà ra đi mà không nói với bà ngoại một tiếng. Nếu như bà ngoại không tìm được hai bảo bối, hai bảo bối ở trên đường gặp phải buôn trẻ nhỏ, bị bọn chúng bắt đem đi bán, bà ngoại phải ℓàm thế nào? Bà ngoại sẽ đau ℓòng, nương của các cháu cũng sẽ đau ℓòng, mọi người trong nhà thương yêu hai bảo bối cũng sẽ đau ℓòng."
"Bà ngoại, bọn buôn trẻ nhỏ ℓà gì thế ạ? Có ăn được không?" An An tỏ vẻ ngây thơ và khó hiểu.
Sau đó nàng ta ℓại quay sang nhìn Bình Bình đang đứng đó, không ℓên tiếng nhưng hai hàng mày nhỏ nhíu ℓại như đang suy nghĩ điều gì.
"Bình Bình, cháu có hiểu lời bà ngoại nói không?" Dương thị hỏi bé.
"Hiểu rồi ạ!" Bình Bình gật đầu, Dương thị nghe vậy cũng vui mừng trong lòng, nhưng vui mừng chưa được một giây, lại nghe Bình Bình nói: "Bọn buôn trẻ nhỏ không dám đâu, cháu sẽ bảo Bạch Lãng và Nhị Hắc cắn bọn chúng."
Dương thị: "... Bọn chúng nhiều người lắm, không sợ Bạch Lãng và Nhị Hắc cắn thì sao?"Mạnh Thanh La từ xa đã trông thấy hai thú cưng, hai bảo bối trên lưng bọn chúng cùng với Dương thị, nàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa rồi dắt ngựa đi tới.
"A La, con về rồi à?" Mắt Dương thị sáng lên, nàng ta lập tức ngoảnh đầu.
"Ấy, nương, con về rồi! Sao người và hai bảo bối lại ở đây?" Mạnh Thanh La hỏi.Nàng ta không hiểu nổi, trong suy nghĩ của Bình Bình, tại sao bọn buôn trẻ nhỏ có thể không sợ hổ và gấu nhưng lại sợ tám con vịt nhỏ, nàng ta không theo kịp suy nghĩ này.
Thôi bỏ đi, nàng ta không nói nữa, để nương của bé trở về sẽ từ từ phân bua với bé.
"Đi nào, về nhà.""Cháu còn có vịt con mà." Bình Bình chỉ chỉ vào tám con vịt vàng đang treo trên cổ Nhị Hắc.
Dương thị: "..."
Cuộc nói chuyện không thể tiếp diễn được nữa, cái lý này cũng không thể nói được nữa. Một câu của Bình Bình đã chấm dứt cuộc nói chuyện của nàng ta, đã bác bỏ mọi lý lẽ."Nương, nương!" Hai bảo bối đang ủ rũ bỗng chốc vui vẻ gọi lớn, bảo Nhị Hắc và Bạch Lãng nằm xuống, đôi chân ngắn nhảy khỏi lưng hổ và lưng gấu, nhào vào lòng nương.
Mạnh Thanh La khom người xuống, đón lấy hai bảo bối chạy về phía mình, thơm vào má nhỏ của hai bánh bao: "Sao thế? Nhớ nương rồi à?"
"Nhớ, nhớ nương lắm!" Hai bảo bối đồng thanh đáp.Dương thị từ bỏ việc giảng giải, lại bế hai bảo bối lên lưng hổ và lưng gấu, sau đó xách gáy của Nhị Hắc và Bạch Lãng, vỗ vào đầu bọn chúng, quở mắng một trận.
Hai thú cưng: "..."
Lại là một ngày bị hai tiểu chủ nhân làm liên lụy, mệt mỏi hết sức.Hai thú cưng đi phía trước, Dương thị xách gùi nhỏ của hai bảo bối đi phía sau, vẻ mặt đầy bất lực, hai bảo bối khôn ranh nghịch ngợm, càng lớn càng khó quản.
Chuyện chấm dứt tại đây, lần đầu tiên trong đời hai bảo bối và hai thú cưng bỏ nhà ra đi đã hoàn toàn thất bại, ủ rũ quay về nhà.
"Nương."
"Sao mà không nhớ cho được? Con đi những mấy ngày trời không về, hai đứa nhỏ ℓại chưa từng xa con nên đâu có quen?
"Con tự xem xem cái gì đây?" Dương thị đưa hai gùi nhỏ ở hai tay cho Mạnh Thanh La nhìn.