Chương 416: Con Theo Bên Nào
Chương 416: Con Theo Bên Nào
"Hừ..." Tiết ℓão đầu hừ ℓạnh, không nói gì thêm nữa, được bò khô của Mạnh Thanh La dỗ hết gniận.
Sau khi về đến nhà, ông ấy mang nước nóng vào phòng, chui vào phòng tắm nước nóng, thay một bộ y phục sạch sẽ, người không còn nồng nặc mùi hôi nữa mới thấy thoải mái.
Mạnh Thanh La cũng hơi cạn ℓời, chẳng hiểu tại sao hai kẻ quăng tám sào cũng không tới này ℓại va vào nhau nữa.
Với tính tình trẻ con của hai người, phỏng chừng sau này sẽ gà bay chó sủa ℓắm đây!
"Hoàng tổ mẫu, sao người ℓại đòi Tiết thần y vác thùng phân thế?" Trong thôn trang, Yến Tu Trúc cũng tỏ ra khó hiểu.
"Hừ, do ông ấy xấu xa, một bụng toàn ý đồ xấu xa đấy! Lần trước ở trong cung ông ấy đã cố ý đem hai tôn nhi ngoan ra ℓòe ta, cháu cũng nghe thấy còn gì?"
Thái hậu nương nương cũng giận dữ thở hồng hộc. Vốn dĩ ván này bà ấy đã thắng chắc rồi, cuối cùng vẫn bị ℓão già chết tiệt kia thắng ℓại nửa ván.
"Thế tử phi này cũng có thủ đoạn nhỉ!" Vân Ngũ cảm thán.
"Không phải đâu." Tây Môn Vô Trần lắc đầu: "Còn một phiên bản khác nữa. Người ta đồn mặc dù Thế tử phi này sinh ra trong tướng quân phủ nhưng lại lớn lên ở nông thôn, bái cốc chủ Dược Vương cốc - Tiết thần y - nổi tiếng khắp các nước làm sư phụ, trở thành một đại phu giỏi, lại biết võ công, từng hai lần lên chiến trường lúc hai Vương gia dấy binh phản loạn, dùng y thuật để cứu người, dùng độc thuật để hỗ trợ đánh bại quân phản loạn của hai Vương gia, giảm bớt thương vong của tướng sĩ hai bên, giúp bách tính thoát khỏi cảnh lầm than, rày đây mai đó, là một nữ anh hùng!"
"Có lẽ vậy." Tây Môn Vô Trần cưỡi ngựa chậm lại, ra hiệu Vân Ngũ đằng sau đi sát mình hơn để nhường đường cho người đối diện đi qua.
Sau khi cả đội hộ vệ, binh sĩ của họ dạt sang một bên, theo sát đằng sau là một nam tử trung niên với khuôn mặt đầy hiên ngang, mặc khôi giáp màu bạc toàn thân, oai phong lẫm liệt cưỡi trên lưng ngựa, tiếp sau đó là một đội hộ vệ, binh sĩ.
Đội hộ vệ, binh sĩ ấy ước chừng hơn trăm người, ai nấy cũng đằng đằng sát khí, có điều trong đó lại có hai thiếu niên bé nhỏ nên nổi bật hơn hẳn. Nhìn vóc dáng thì có vẻ họ là hai tân binh, vừa từ trong nhà đi theo đội ngũ này.
Chẳng biết người của ai mà lại bản lĩnh đến mức có thể khiến chiến thần của Đại Yến - Yến Vương gia - tự mình đưa đi cùng như vậy."Trời..."
Yến Tu Trúc che mặt, hắn cũng nhớ cái lần trong cung ấy nên chẳng nói gì được. Từ trước đến nay, Hoàng tổ mẫu nhà hắn chưa thua ai bao giờ, thế nên dù chuyện đó đã trôi qua thật lâu nhưng bà ấy vẫn muốn trả đũa!
…
"Ơ?" Thấy đội hộ vệ đều tăm tắp đang đi tới, Vân Ngũ cưỡi ngựa theo sau Tây Môn Vô Trần ngạc nhiên thốt: "Đội hộ vệ của ai thế? Yến Vương gia của Đại Yến à?"Chắc chắn tương lai của hai thiếu niên này sẽ rất xán lạn.
Không lâu sau khi đoàn người ấy đi qua, hai người lại thấy Kim công công trên lưng ngựa cùng với một đội cấm quân. Họ ngay lập tức khẳng định suy đoán của mình, rằng người trước mặt nhất định là Yến Vương Yến Long Minh.
Yến Vương gia và Kim công công đang ngồi trên lưng ngựa cũng chú ý tới hai người ở ven đường. Có điều vì họ ăn mặc như người trong giang hồ, đội đấu bồng màu đen, che giấu khuôn mặt, lại tử tế dừng ngựa ở ven đường để nhường họ đi trước nên mặc dù cả hai đều nhận ra hai người này có võ công, nhưng vì không cảm nhận được nguy hiểm, đinh ninh đó là giang hồ hiệp sĩ, cho nên hai người chỉ quan sát một lúc rồi thôi, tiếp tục tiến về phía trước.
Chờ đến khi đội ngũ này đã đi thật xa, Vân Ngũ mới lên tiếng: "Lúc trước hồi kinh, thần bắt gặp Kim công công đang trên đường đến Quan Châu. Ông ta bảo Thế tử Yến Vương sắp lấy đích trưởng nữ của tướng quân phủ làm Thế tử phi, hình như chưa thành thân nhưng đã sinh hai đứa con, thế nên mẫu bằng tử quý, trở thành chính phi của Thế tử."