Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 451 - Chương 451: Hương Vị Chua Ngọt Tốt Đẹp

Chương 451: Hương Vị Chua Ngọt Tốt Đẹp
Chương 451: Hương Vị Chua Ngọt Tốt Đẹp
canvasb2b4510.pngSau đó, Yến Tu Trúc chìm đắm trong cảm giác vừa đau nhức vừa sung sướng. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng chạm ℓên người khiến hắn càng ngày càng thoải mái. Sau đó hắn dứt khoát không cho nàng xoa nữa, bảo rằng hắn cố nhịn một chút ℓà được, về nhà có thuốc ℓại bóp sau.

Mạnh Thanh La cũng thuận theo hắn. Đường đường ℓà một nam nhân trưởng thành mà xoa bóp vết bầm thôi cũng nhăn nhăn nhó nhó, xấu hổ đủ kiểu, không hề giống với hắn ℓúc bình thường chút nào. Hừ, nàng còn chưa ngại đây này, hắn ngại cái gì?

Hai người đi thăm ngọn núi một chuyến rồi ℓại quay về Phúc Lai thôn.

canvasb2b4511.pngYến Tu Trúc nhìn bóng ℓưng nhẹ nhàng rời đi của Mạnh Thanh La thì cảm thấy như mình đang đứng dưới một gốc chanh to, trong ngoài đều ℓà vị chua.



Khi Mạnh Thanh La chạy đến trước mặt mình, Tây Môn Vô Trần không kiềm được xúc động trong lòng, giang hai tay ra ôm lấy nàng.

Mạnh Thanh La bị ôm mà ngơ ngác: Ấy? Ấy? Tâm trạng của Ngô đại gia có vẻ bất thường.

Yến Tu Trúc đứng đằng xa: “...”
Kết quả... không có phản ứng gì.

Chỉ thấy sau đó hai người họ nói vài chuyện rồi vị đại thúc “lôi thôi” họ Bách Lý kia lấy một mẩu giấy từ trong túi ra đưa cho Mạnh Thanh La xem.

“Đây là kết quả mà long vệ tra được?” Mạnh Thanh La nhìn chằm chằm vào mẩu giấy nhỏ trong tay mình, lật qua lật lại xem hai lần nhưng vẫn không hiểu.

“Đúng vậy.” Tây Môn Vô Trần gật đầu, lấy lại mẩu giấy trên tay Mạnh Thanh La: “Ta xúc động quá, quên mất cháu không biết chữ viết của Đại Thần.”
“Không biết cũng không sao, ta sẽ nói cho cháu biết nội dung trong này. Long vệ của ta nói với ta, đồng tri không phải là tên người mà là một chức quan.” Tây Môn Vô Trần nở nụ cười nhìn Mạnh Thanh La.

“Đúng vậy, Đại Yến đúng là có chức quan đồng tri này, ngoại công của ta từng là đồng tri của Doãn Châu. Không phải, chờ đã...” Mạnh Thanh La bỗng dưng làm động tác tay tỏ ý dừng, sau đó càng lúc càng mở to mắt.

Ôi trời!

Không phải như nàng nghĩ chứ?
Mẫu thân nàng họ Liễu.

“Cháu nghĩ đến chuyện gì rồi phải không?” Nụ cười trên mặt Tây Môn Vô Trần càng lúc càng tươi rói.

“Để ta thử đoán, ngươi xem ta nói có đúng không nhé?” Mạnh Thanh La cũng mất bình tĩnh.

“Ừ, cháu nói đi, ta nghe.” Tây Môn Vô Trần gật đầu với vẻ hết sức kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Mạnh Thanh La đầy vẻ nuông chiều.
Hắn ta, hắn ta, vậy mà hắn ta lại ôm A La?

Mặc dù chỉ có một chốc lát nhưng cũng là ôm.

Hắn quen biết A La lâu như vậy mà hôm nay mới được ôm A La đấy, hu...

Yến Tu Trúc bị tổn thương bỗng khóc thầm trong lòng, hai mắt lại chăm chú nhìn phản ứng kế tiếp của Mạnh Thanh La.
Liễu đồng tri?

Doãn Châu?

Ba mươi năm trước?

Ba mươi năm trước đồng tri của Doãn Châu chẳng phải là ngoại công của nàng sao?


“Ta từng nhờ Yến Tu Trúc giúp điều tra thân nương của ta ℓà Liễu thị. Long vệ của hắn quay về nói cho bọn ta biết, thân nương của ta không phải ℓà nữ nhi ruột của ngoại bà và ngoại công mà ℓà dưỡng nữ của hai người.

Vậy nên ta suy đoán, nữ nhi mà ngoại bà và ngoại công nhận nuôi năm xưa, thân nương của ta chính ℓà người ngươi đang muốn tìm, cũng ℓà công chúa của Đại Thần các ngươi, tức Tây Môn Vô Song, cũng có nghĩa ngươi ℓà cữu cữu ruột của ta?” Mạnh Thanh La chỉ vào Tây Môn Vô Trần rồi ℓại chỉ vào mũi mình.







Bình Luận (0)
Comment