Chương 485: Không Thể Nào!
Chương 485: Không Thể Nào!
"Nương, cữu cữu, Bất Phàm, thân phận thật sự của thân nương con ℓà Vô Song công chúa của Đại Thần, không phải do ngoại công và ngoại bà sinh ra."
Cái gì?
Không thể nào!
Đây ℓà phản ứng đầu tiên của Liễu Uẩn và Dương thị.
Liễu Bất Phàm cũng vô cùng khiếp sợ, hắn ta khiếp sợ đến mức chết ℓặng, sáng nay hắn ta vừa mới tìm được đại cô cô, buổi chiều ℓại có người nói cho hắn ta biết tiểu cô không phải ruột thịt của Liễu gia.
Phản ứng thứ hai, Liễu Uẩn nhìn về phía nàng, vẻ mặt rất khó chịu: "A La, cháu nói thử xem đã có chuyện gì xảy ra, sao ℓại nói Nhan Nhi không phải muội muội ruột của ta?"
"Được!"
Không còn nữa sao?
Ba người kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía hắn ta.
"Dung Nhi, muội có nhớ cha thường xuyên nhắc đến một người hay không?" Liễu cữu cữu nhìn Dương thị.
Dương thị suy nghĩ một lúc rồi hỏi Liễu Uẩn: "Có phải đại ca đang nói đến ân công năm đó mà cha thường xuyên nhắc đến không?"Vì vậy, Mạnh Thanh La đã kể lại cặn kẽ mọi chuyện cho ba người Liễu Uẩn, kể từ khi mình đến kinh thành, sau đó phát hiện cái chết của Liễu thị rất bất thường, bắt đầu phái người đi thăm dò, mãi cho đến lúc thân cữu cữu tìm đến.
"Nương, cữu cữu, Bất Phàm, bây giờ Thần Hoàng, cũng chính là thân cữu cữu của cháu vẫn còn đang ở trấn trên, ông ấy dự định ngày mai sẽ đến nhà cháu để nói cho người nhà biết chuyện này, nhận thân với cháu. Đúng lúc hôm nay cữu cữu và Bất Phàm cũng đến đây, lại đã nhận thân với nương rồi nên cháu muốn nói cho mọi người biết tin này trước, để mọi người có thời gian tiêu hóa tin tức này."
"Nương, cữu cữu, Bất Phàm, mọi người có thắc mắc gì về chuyện này không?" Mạnh Thanh La hỏi.
"Có, nếu thật sự chứng nhận được tiểu cô chính là Vô Song công chúa, như vậy thì tiểu cô thật của ta đâu rồi?" Liễu Bất Phàm lập tức hỏi.
"Đúng, chính là người đó." Liễu Uẩn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trên đường từ quê nhà đến phủ thành nhậm chức, cha và nương đã gặp phải một nhóm sơn phỉ cướp bóc tiền của, cha nói, nếu không phải vị ân công kia tình cờ bắt gặp rồi cứu ông ấy và nương thì hai người đã không còn toàn mạng. Hơn nữa, lúc ấy vì nương bị kinh hãi nên đã sinh non tiểu muội, vì vậy mà sức khỏe tiểu muội mới yếu ớt như vậy, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
“Giờ nghĩ lại thì đúng là khi đó nương đã bị kinh sợ rồi sinh non, chỉ là tiểu muội ruột của chúng ta đã không còn sống sót nữa. Vị ân công kia chính là tứ gia gia mà A La nhắc đến, năm đó chính là long vệ của Đại Thần, trên đường bảo vệ Vô Song công chúa chạy nạn đã gặp được cha và nương chúng ta, ra tay giết chết bọn cướp cứu cha nương một mạng. Sau đó, ông ấy gửi gắm tiểu muội cho cha và nương cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Lúc còn nhỏ cũng có lần huynh nghe nương khóc lóc nói với cha, nói rằng mệnh của tiểu muội khổ, không có duyên với bà ấy, bà ấy sẽ mang hết tình yêu thương với tiểu muội đặt lên người hài tử kia, không thể đối xử tệ bạc với hài tử của ân công được.” Liễu Uẩn từ từ nhớ lại: “Khi ấy huynh vẫn còn nhỏ, nghe vậy cũng mơ mơ màng màng, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, không hiểu ý của nương là gì. Sao mệnh của tiểu muội lại khổ, hài tử của ân công là ai, bây giờ nghe A La nói như vậy thì cũng đã hiểu rõ những lời nương nói rồi.”
"Đúng vậy." Dương thị cũng gật đầu: "Bất Phàm hỏi đúng lắm, nương cũng nhớ tổ mẫu nói đến chuyện này không chỉ một lần thôi. Năm đó bụng nương đã lớn rồi, lúc sắp sinh thì theo cha từ quê nhà đến phủ thành nhậm chức."
Thật ra đây cũng là chuyện mà Mạnh Thanh La rất muốn biết, bởi vì không cần nương nói thì nàng cũng có thể đoán được lúc ấy trong bụng ngoại bà quả thật còn có một đứa trẻ khác, nếu không thì nếu đột nhiên trong nhà xuất hiện một bé gái, cữu cữu nương và người nhà ngoại công không thể nào không biết được.
Tuy nhiên, trong khi Liễu Bất Phàm, Dương thị và Mạnh Thanh La đều đang đầy một bụng thắc mắc thì Liễu cữu cữu vẫn im lặng một lúc lâu không nói gì, dường như đang nhớ lại điều gì đó. Một lúc sau, Liễu cữu cữu thở dài: “Có lẽ tiểu cô thật của con đã không còn nữa rồi.”
Cái gì?