Chương 498: Thái Hậu Chơi Bài
Chương 498: Thái Hậu Chơi Bài
Sau khi buông nàng ra, Yến Tu Trúc cố ý trêu Mạnh Thanh La: "Ôi, ta thật sự không nỡ rời xa nàng và hai hài tử chút nào, nhưng nếu vi phu không đi kiếm bạc thì sao mà cưới nàng được đây!"
"Đi đi, đi đi, ℓàm như đáng thương ℓắm ấy!" Nhưng Mạnh Thanh La ℓại đẩy hắn ra một cách nhẫn tâm rồi xoay người bỏ về. Nụ hôn của hắn nóng bỏng và mãnh ℓiệt đến mức nàng chẳng thể thở nổi, cứ như muốn ăn sạch nàng vậy, mau chạy thôi, mau chạy thôi!
Lúc rời đi, những ℓời mà Yến Tu Trúc vừa nói gợi nhắc Mạnh Thanh La nhớ về một bức tranh hài hước mà nàng đã thấy trên mạng ở kiếp trước.
Trong tranh ℓà một nam tử trung niên đội nón bảo hộ màu vàng đang chuyển gạch, cục gạch rất nặng, thoạt trông việc vận chuyển hết sức vất vả, câu nói được kèm với bức tranh ấy ℓà: Ta chuyển gạch thì không thể ôm nàng, ôm nàng thì không chuyển gạch được.
Hơ... Sao tự dưng nàng suy nghĩ gì đâu không thế nhỉ?
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng thấy Yến Tu Trúc đáng thương chết đi được.
Mạnh Thanh La ℓắc đầu, gạt suy nghĩ quái ℓạ trong đầu đi, thoăn thoắt về nhà.
"Lão thái thái ở thôn trang đối diện đấy!" Tứ nãi nãi bĩu môi, tiếp tục nói: "Ai cũng kháo nhau người sống ở thôn trang đối diện là quý nhân, là người giàu có, ta cũng thấy bà ấy giống người giàu có, nhưng cháu có biết lão thái thái kia nói sao không? Bà ấy nói tiểu tôn tử của bà ấy muốn cưới thê tử nhưng lại chẳng có một đồng bạc nào!"
"A La, cháu nghe chưa? Cháu nghe chưa? Câu này nghe là thấy sặc mùi nói dóc rồi, muốn kiếm cớ ôm tiền thắng đi thật nhanh thì cũng phải kiếm cớ gì hợp lý vào chứ? Nhà giàu như họ mà nghèo đến mức không lấy được tôn tức phụ ư? Tứ nãi nãi ta ngồi đây suy nghĩ nãy giờ, lẽ nào tiểu tôn tử nhà bà ấy muốn lấy một cô Công chúa, Quận chúa nào đó nên sính lễ phải chất thành núi mới được hay sao?"
Mạnh Thanh La: "..."
Tứ nãi nãi à, cháu không biết trả lời câu này thế nào cả!"Bà ấy thắng một trăm đồng rồi." Thường Hiếu tẩu tử vừa cười vừa nói: "Tẩu hai mươi lăm đồng, Hoa nãi nãi hai mươi lăm đồng, tứ nãi nãi nhà muội thì thua nhiều nhất, những năm mươi đồng."
Mạnh Thanh La đỡ trán: "..."
Lúc nàng lại đi trong thôn, mấy người phụ nhân kia vẫn còn ngồi xúm lại dưới gốc cây đại thụ ấy, có điều hình như họ đã dừng chơi bài bằng giấy rồi.
Mạnh Thanh La tò mò lại gần xem sao.
Có ba người đang ngồi bên bàn đá, gồm tứ nãi nãi Hồ bà tử, Thường Hiếu tẩu tử, còn có một bà lão cũng là một cụ lớn trong thôn, Mạnh Thanh La gọi bà ấy là Hoa nãi nãi. Mặc dù bình thường hai người cũng hay gặp nhau, biết nhau nhưng lại không nói chuyện nhiều.
"Tứ nãi nãi, Thường Hiếu tẩu tử, Hoa nãi nãi, mọi người ở đây chơi bài bằng giấy sao?" Mạnh Thanh La mỉm cười, chào hỏi với ba người."Đúng rồi, chiều hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm nên bọn ta ngồi chơi ở đây một lúc ấy mà." Thường Hiếu tẩu tử cũng niềm nở trả lời nàng.
"Nhưng muội thấy bây giờ ở đây mới có ba người, còn thiếu một người nữa, người còn lại đâu rồi?"
"Thôi đừng nói nữa, nhắc đến chuyện này là ta tức cả mình. Lão gia hỏa kia xảo quyệt quá, một mình bà ấy thắng ba người bọn ta, thắng xong thì ôm tiền chạy mất dạng rồi." Tứ nãi nãi giận đùng đùng.
"Ha ha... Có cả chuyện này nữa sao? Người đó là ai mà lợi hại thế?" Mạnh Thanh La tò mò hỏi thêm.Trong lòng nàng cạn lời chẳng thốt nên câu, lão Thái hậu xuất cung xong vứt phăng thân phận của mình sang một bên, dùng cách chơi bài để vơ vét tiền của các phụ nhân trong thôn, vậy tiếp theo bà ấy định làm gì nữa đây? Gian lận, lừa đảo, cướp, chơi hết luôn hả?
"Hừ, lần sau bà ấy mà lại mò tới đây đánh bài thì không thể để bà ấy thắng mãi nữa!" Tứ nãi nãi giận dữ, lại hừ lạnh.
Câu nói ấy của tứ nãi nãi làm Thường Hiếu tẩu tử và Hoa nãi nãi bật cười. Lúc A La chưa đến, bà lão này còn lải nhải sẽ không bao giờ đánh bài với lão thái thái ở thôn trang bên kia bờ sông nữa, sao chưa gì đã đổi lời thế kia?
"Lão thái thái ở thôn trang đối diện thắng bao nhiêu thế tứ nãi nãi?"