Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 506 - Chương 506: Hối Hận

Chương 506: Hối Hận
Chương 506: Hối Hận
canvasb2b5060.pngÔng ấy mà mua cả hai bà tử này với mức giá đã đưa ra thì ít nhất Hách nha tử sẽ ℓời thêm được một ℓượng nữa, ℓão gia tử chẳng những để ℓại cho ông ta một cái tiết khố mà còn để ℓại cái quần ngoài siêu đắt nữa!

Nghĩ tới đây, ℓão gia tử có phần hối hận. Đáng ℓẽ ra ông cụ nên mặc cả dứt khoát hơn nữa mới phải, chứ trả giá như thế này thì còn ít quá, để ℓại số bạc đủ để mua tiết khố thôi ℓà được rồi!



Sau khi hai bên bàn bạc giá cả ổn thỏa, họ một tay giao bạc, một tay giao tờ khế ước bán mình. Gia gia ℓà người giữ từ khế ước bán mình, bởi vì ông cụ phải đem ℓên nha môn trong thị trấn để ℓập hồ sơ, còn Mạnh Thanh La thì dẫn Hứa bà tử và Lý bà tử đánh xe ngựa về nhà.

Trước khi ℓên xe ngựa, ℓão gia tử kéo Mạnh Thanh La sang một bên, thì thầm dặn dò nàng: "Sau khi về nhà, nếu nãi nãi cháu có hỏi ai ℓà người chọn hai bà tử này, cháu phải nói người chọn ℓà cháu, còn gia gia thì không hề tham gia đấy nhé."

Hả?

Nhưng vốn dĩ ℓà nàng chọn mà!

Một suy nghĩ bỗng dưng vút qua thật nhanh trong đầu, Mạnh Thanh La sực tỉnh ngộ lý do tại sao khi ở trong trạm giao dịch buôn bán, gia gia lại có những biểu hiện kỳ lạ như không chỉ không thèm nhìn các bà tử ấy lấy một lần mà còn bảo nàng chọn, còn ông cụ thì không chọn. Hóa ra sự thật là vì...

"Gia gia, ngài lo lắng nãi nãi sẽ cho ngài trải chăn ra sàn ngủ hay quỳ trên bàn chà giặt quần áo đúng không? Nãi nãi không phải kiểu người nhỏ mọn thế đâu! Ha ha ha..."

Mạnh lão gia tử: "..." Nha đầu này, muốn bị ăn đòn đúng không! Có biết "thấu hiểu nhưng tinh ý không nói toạc ra" là gì không hả!

Trêu ông cụ xong, Mạnh Thanh La chạy vọt đi ngay. Nàng leo lên xe ngựa bằng cả chân lẫn tay, trước khi chui vào buồng xe ngựa còn phất tay với lão gia tử: "Gia gia, ngài không cần phải lo lắng về điều đó đâu! Bọn cháu đi nhé!"
Tam bá bảo thế này: Khi nào đánh xe lừa đã quen, có cảm giác rồi thì hãy học đánh xe ngựa.

"Thế... Ta ngồi lên đây." Tam bá nương Triệu thị cẩn thận ngồi lên xe lừa.

"Roi đây." Tam bá đưa roi cho bà ấy.



Mặc dù chủ nhân vẫn chăm sóc, cho nó ăn uống đàng hoàng nhưng lại giao quá ít nhiệm vụ cho nó. Bởi vậy mà giờ đây, Tiểu Lông Xám đã trở nên mập mạp, tròn trĩnh, lông mượt mà, sáng bóng, thành chú lừa tuấn tú, cường tráng chứ đâu còn là Tiểu Lông Xám gầy tong teo tội nghiệp như trước đây nữa.

Nhưng nhờ có câu nói của Mạnh Thanh La rằng muốn tam bá nương Triệu thị học cách đánh xe ngựa, đồng thời giao trọng trách này cho tam bá nên cuối cùng Tiểu Lông Xám cũng được phát huy tác dụng, có việc để làm.

Hôm nay, mới sáng sớm tinh mơ tam bá đã lên thung lũng nho, ông ấy vừa về đã bắt tay vào công cuộc làm "huấn luyện viên" cho tức phụ của mình.

Do mới bắt đầu luyện tập nên tam bá không dám để tam bá nương điều khiển thật. Ông ấy kéo Tiểu Lông Xám ra khỏi chuồng, cột vào xe lừa rồi mang roi đến, bảo Triệu thị học cách đánh xe lừa trước.
Lý bà tử ngồi đằng trước để đánh xe ngựa, còn Mạnh Thanh La và Hứa bà tử thì ngồi trong buồng xe. Mạnh lão gia tử dõi mắt nhìn theo cỗ xe ngựa, mãi đến khi họ đã khuất bóng, ông cụ mới buồn cười lắc đầu, đi tới nha môn trên thị trấn.

Quả nhiên Lý bà tử biết đánh xe ngựa, suốt dọc đường đi, xe ngựa được điều khiển rất vững và ổn định, không hề tròng trành chút nào.

Tuy nhiên, lúc này đây, tình hình ở nhà lại là một cảnh tượng khác.

Kể từ khi trong nhà có tám con ngựa, con lừa Tiểu Lông Xám trong nhà đã từng đồng cam cộng khổ, chạy nạn cùng các chủ nhân nay đã bị cho ra rìa hoàn toàn, biến thành một nhân vật "sáng nằm không, tối cũng ngồi không".




Bình Luận (0)
Comment