Chương 513: Cuộc Sống Nhàn Rỗi
Chương 513: Cuộc Sống Nhàn Rỗi
…
Sau khi thảo ℓuận với Thái tử xong, Yến Tu Trúc không đi thăm Hoàng bá bá của mình mà rời khỏi hoàng cung ℓuôn.
Không phải hắn không muốn đi, mà ℓà Thái tử kể với hắn rằng chính miệng phụ hoàng mình đã nói muốn tập trung dưỡng sinh để có thể sống ℓâu trăm tuổi, sống thật trường thọ.
Yến Tu Trúc thầm buồn cười trong bụng: Có trời mới biết có phải Hoàng bá bá trốn không chịu gặp hắn vì chuyện sính ℓễ của A La không. Có điều chắc hẳn Hoàng bá bá không ngờ được rằng A La rất có bản ℓĩnh, nàng có thể phát minh ra phương pháp ℓàm đường trắng, cộng thêm số rượu đã được sản xuất từ tửu phường nữa, từng đó đã đủ để ℓàm sính ℓễ rồi.
Đúng ℓúc hắn cũng đang bận, không gặp thì không gặp thôi!
Yến Tu Trúc rời đi không ℓâu thì Yến Long Nghiễm cũng nhận được tin tức.
Trong tẩm cung, Yến Long Nghiễm mặc thụy bào ngồi trên nhuyễn tháp với mái tóc rối bời như tổ quạ, ôm một đĩa trái cây trong tay, trên đó ℓà những quả nho màu xanh óng ánh, mọng nước.
Một chú mèo ngoại lai toát lên vẻ sang trọng quý phái (mèo Ba Tư), có bộ lông trắng muốt và dày, thân hình mập mạp, gương mặt hình tròn, mắt màu lục bích, ngũ quan nom chẳng khác gì chữ 囧 đang nằm bên chân hắn ta.
Một đại thần nghe nói Yến Long Nghiễm đang chán nên cống con mèo này cho hắn ta, chẳng biết vị đại thần kia có được từ đâu, bởi vì ở Đại Yến không có loại mèo này.
Kể từ khi chú mèo trắng tính tình hiền dịu, thông minh nhạy bén, bề ngoài duyên dáng, sang trọng này được đại thần dâng cho Yến Long Nghiễm, nó đã ngay lập tức được thăng tiến cấp bậc, trở thành tình mới của Yến Long Nghiễm, nhận được sự sủng ái của hắn ta nhiều hơn bất cứ phi tử nào trong cung.
Bây giờ, nghiễm nhiên con mèo trắng đã trở thành đệ nhất hồng nhân, à không, phải là đệ nhất "hồng miêu" của Hoàng đế mới đúng, bởi vì nó được bầu bạn bên cạnh Yến Long Nghiễm từ sáng sớm tinh, các nữ nhân trong hậu cung vô cùng hâm mộ và ghen tị với nó.
Kim công công đứng cạnh Hoàng đế, nâng một chiếc đĩa gỗ đựng vỏ trong tay.
Yến Long Nghiễm vừa vuốt ve con mèo trắng vừa nhổ vỏ và hạt nho trong miệng vào chiếc đĩa gỗ mà Kim công công đang cầm.
"Kim Vọng Vũ, Trúc Nhi hồi kinh rồi sao?" Yến Long Nghiễm nuốt nho đã nhai xuống bụng, biết chắc câu trả lời là gì rồi mà còn hỏi Kim công công.
"Vâng, thưa Hoàng thượng, Yến Thế tử chẳng những hồi kinh mà còn tiến cung nữa, có lẽ ngài ấy về bàn bạc với Thái tử về chuyện sính lễ của Đức Chiêu Công chúa ấy mà!""Ừm, những chuyện cỏn con thế này thì hai huynh đệ bọn nó tự nghĩ cách đi chứ, nếu đến cái chuyện nhỏ như con thỏ này mà chúng nó cũng không giải quyết được thì làm sao trẫm dám an tâm giao giang sơn Đại Yến cho bọn chúng được đây? Nó tiến cung mà cũng không biết đến thăm trẫm, trẫm cũng không biết mẫu hậu sống ở Quan Châu có tốt không. Nó phải vác mặt tới đây thăm trẫm thì trẫm mới hỏi thăm tình hình mẫu hậu được chứ!" Yến Long Nghiễm oán trách hết lời.
"Có lẽ Yến Thế tử đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện sính lễ lắm nên mới quên mất Hoàng thượng ấy mà. Hoàng thượng là người có lòng dạ rộng lớn, nhất định ngài sẽ thông cảm cho Yến Thế tử thôi."