Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 515 - Chương 515: Trở Về Làm Tôi Tớ

Chương 515: Trở Về Làm Tôi Tớ
Chương 515: Trở Về Làm Tôi Tớ
canvasb2b5150.png"Huynh sao thế, biểu ca?" Thấy Phó Tam Nguyệt trông có vẻ rầu rĩ, Ngải Liên Nguyệt xót xa vô cùng, quan tâm hỏi han hắn ta.

"Ta hết được nghỉ rồi, phải trở về Yến Vương phủ ℓàm tôi tớ ℓại đây."

"Thế à?" Ngải Liên Nguyệt gật gù đồng ý: "Đúng ℓà đã đến ℓúc phải đi rồi, dù sao huynh về cũng được một thời gian khá ℓâu. Đúng rồi, người ngồi trong xe ngựa hồi nãy có phải ℓà Yến Thế tử không?"

"Ừm, ℓà ngài ấy đấy."

Ngải Liên Nguyệt chớp mắt, gặng hỏi: "Có phải Thế tử của các huynh đã đính hôn với thần y huyện chủ rồi không?"

"Đúng rồi, ta đã nói với muội còn gì."

"Biểu ca, ta muốn gặp huyện chủ!"

"Đúng vậy, là thoại bản, tổng cộng gồm hai quyển sách thoại vị tử, ngươi cầm đến Tiền Viễn thư cục đi. Chia lợi nhuận chứ không phải bán cho bọn họ đâu, nhớ rõ chưa!"

"Vâng, thuộc hạ nhớ rồi. Những thứ huyện chủ đưa chưa bao giờ có chất lượng kém cả, thuộc hạ nhất định sẽ đàm phán sao cho tỷ lệ phân chia lợi nhuận bên chúng ta cao nhất có thể."

"Ừm, nhớ nói ngươi đến từ Yến Vương phủ đấy, họ sẽ không dám hạ thấp đâu. Đi đi, đi sớm về sớm." Yến Tu Trúc gật đầu dặn dò.

Sau khi Phó Tam Nguyệt đi, Yến Tu Trúc lại gọi Yến Ưng đến: "Ngươi đến quân doanh ở ngoại ô kinh thành một chuyến, chọn ra ba, bốn đứa bé từ các binh sĩ từng tham gia trận chiến ở Vân Châu, tốt nhất là xấp xỉ mười tuổi, chọn ai có vẻ lanh lợi, gia thế đơn giản ấy, rồi đưa vào doanh trại ám vệ huấn luyện. À, còn một điều quan trọng nhất, đó là bọn nó phải tự nguyện, nếu chúng không muốn thì đừng ép buộc."
"Rồi cũng sẽ có ngày hai người gặp nhau thôi, muội sốt ruột như thế làm gì? Mà sao tự dưng muội có hứng thú với chuẩn Thế tử phi thế? Muội lại định giở trò gì nữa à?" Phó Tam Nguyệt hỏi với vẻ mặt đầy hoài nghi. Không ngoa khi nói rằng biểu muội là khắc tinh của hắn ta, từ nhỏ đã ma mãnh xảo quyệt, lắm mưu đồ.

"Đồ ngốc!" Ngải Liên Nguyệt kiễng chân, nhấn trán Phó Tam Nguyệt bằng ngón trỏ trắng nõn như cọng hành, gương mặt nàng ấy ngập tràn sự hồn nhiên và vui vẻ: "Ta gặp được huyện chủ, làm bạn với huyện chủ thì sau này nếu Yến Thế tử dám bắt nạt huynh nữa, ta sẽ bảo Thế tử phi dạy dỗ hắn chứ sao!"

"Phì..."

Phó Tam Nguyệt bật cười thành tiếng, sáng kiến này nghe cũng khá là hay ho nhưng có lẽ sẽ khó lòng thực hiện được: "Sao muội biết được liệu Thế tử phi có gây khó dễ Thế tử vì ta không chứ? Thôi đừng đoán mò nữa, nào, về nhà thôi."
"Thế tử, thuộc hạ có thể hỏi lý do vì sao ngài làm vậy không?"

Sự khó hiểu hiện rõ trên mặt Yến Ưng, dù là ám vệ hay long vệ thì đều phải đào tạo từ nhỏ, mười tuổi trở lên là đã muộn rồi.

"Huấn luyện để làm việc cho A La chứ không phải ta muốn đào tạo huấn luyện. Chẳng mấy nữa việc làm ăn của A La sẽ khấm khá hơn, nhất định phải có một vài tay sai đắc lực bên cạnh nàng ấy mới được. Yêu cầu đặt ra là những người này phải biết một ít công phu, gan dạ và thông minh trong cuộc sống, không nhất thiết phải là người có võ công thần sầu. Một người có võ công thần sầu thì ngoại trừ giỏi giết người ra, chưa chắc người đó đã nhanh nhạy trong những chuyện khác, giống như bọn Phó Tam Nguyệt, Yến Tam các ngươi đều ngốc như nhau vậy!"



"Ừm, về nhà!"

Yến Tu Trúc trở lại Yến Vương phủ ở kinh thành, tắm gội, nghỉ ngơi một lát rồi xuống giường, lúc này Phó Tam Nguyệt cũng đã có mặt.

"Lần này ta ra khỏi kinh thành vì có việc cần làm, sẽ mất khá lâu để hoàn thành, chuyện này cũng hơi gấp. Trước khi đi, có một việc ngươi phải khẩn trương làm thật nhanh, sau đó theo ta ra khỏi kinh thành." Phó Tam Nguyệt vừa hồi phủ thì Yến Tu Trúc đưa tay nải được Yến Vương phi cho hắn ta ngay.

Phó Tam Nguyệt nhận lấy tay nải, mở ra xem, thấy là một chồng sách thì tò mò nhìn về phía hắn: "Thế tử, hình như chỗ sách này là thoại bản mà huyện chủ cho Vương phi đọc mà, ý ngài là...?"




Bình Luận (0)
Comment