Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 522 - Chương 522: Úp Mặt Vào Tường Kiểm Điểm Lỗi Lầm

Chương 522: Úp Mặt Vào Tường Kiểm Điểm Lỗi Lầm
Chương 522: Úp Mặt Vào Tường Kiểm Điểm Lỗi Lầm
canvasb2b5220.pngNước song ℓấp ℓánh, chuồn chuồn bay múa.

Bầu trời nhìn vạn dặm không thấy mây, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Ba đứa nhỏ và hai con sủngm vậy ra ngoài bằng cửa sau đi ra sau chân núi chơi, đương nhiên Liễu thị (Liễu Duyệt Dung) đã dặn dò đi dặn ℓại rất kỹ nên bọn nó cũng không chạy sâu vào chnân cúi chơi.

canvasb2b5221.pngKhi người nhà của hai nhà kia phát hiện ra hai tên ăn hại kia ăn trộm gà và trộm mật thì ℓập tức tới tìm Liễu thị.

Tam bá nương Triệu thị tò mò hỏi Liễu thị đang đi từ trong phòng ra.

"Chúng gây chuyện đấy. Hôm nay ta đã phải tốn rất nhiều ngân lượng vì bọn chúng đấy."

Liễu thị trả lời, nàng ta kể lại ngắn gọi tất cả những chuyện vừa mới xảy ra cho bà ấy và Mạnh Thanh La nghe.
Ba đứa nhỏ Bình Bình, An An còn có cả Đại Nha cũng ngoan ngoãn đứng úp mặt vào tường, cùng hai sủng vật chịu phạt.

Ba khuôn mặt nhỏ và hai khuôn mặt lớn đang đối diện với vách tường, đều trông rất đáng thương, An An thỉnh thoảng dùng ngón tay út chọc chọc vào vách tường, lại nhìn ngón út của mình rồi lại tiếp tục chọc, bé chọc đến mức vách tường cũng lỗ chỗ mấy lỗ nhỏ rồi.

“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
"Gà (biết) rồi ạ!" Ba bánh bao nhỏ đồng thanh, thanh âm to đến mức ước gì cả đêm đều có thể nghe thấy.

Chỉ cần không bắt ba đứa nó úp mặt vào tường suy nghĩ về lỗi lầm của mình thì chuyện gì cũng dễ thương lượng, chuyện gì cũng nói được!

Khuôn mặt nhỏ nhắn phải úp vào trong vách tường, chúng nó không thể nhìn thấy gì, cũng không thể làm gì, măng cụt nhỏ đứng lâu ê ẩm hết cả rồi, bắp chân cũng đau nhức lắm!
Thực ra điều này không thể trách Bạch Lãng và Nhị Hắc được, bởi vì trong mắt của bọn chúng chỉ có gà và mật ong thôi, làm gì chúng biết phân biệt “gà nhà và gà rừng” hay “mật ong nhà và mật ong rừng”.

Đương nhiên cũng không thể trách ba đứa nhỏ, ba đứa nhỏ còn quá nhỏ, có thể phân biệt được gà và vịt, đâu là đồ ăn đâu không phải đồ ăn, vốn đã rất tốt rồi.

"Tất cả đi lại chỗ tường kia đi, úp mặt vào đó rồi suy nghĩ về lỗi lầm của mình đi." Liễu thị bồi thường cho nhà người ta bằng bạc, nàng ta một tay xách ba con gà, một tay chỉ vào vách tường nói ba đứa nhỏ và hai con sủng vật.
Mẫu thân, mẫu thân... Mẫu thân về rồi!"

"Cô cô, cô cô, người đã về rồi!"

"Ừ, ta về nhà rồi, mấy đứa đã biết lỗi chưa hả?" Mạnh Thanh La dùng ngón tay gõ gõ lên trán ba bánh bao nhỏ hỏi.
Sau đó nàng ta ném gà trên tay xuống rồi nhanh chóng đi vào phòng ăn cái gì đó.

Gần đầy nàng ta thường cảm thấy dạ dày cứ nôn nao, mỗi khi nôn nao là muốn ăn, nếu không ăn thì nàng ta không thể chịu đựng được, điều đó thật khó khăn đối với nàng ta.

Vì vậy, khi Mạnh Thanh La và tam bá nương Triệu thị từ trấn trở về, bước vào viện tử thì nhìn thấy hai tên to lớn đang đứng trong sân ngoan ngoãn úp mặt vào tường hối lỗi, cúi đầu suy nghĩ. Thỉnh thoảng chúng nó lại ngước mắt lên nhìn ba đứa nhỏ đang đứng cạnh mình.
Thực ra không phải nàng ta đau lòng vì tốn ngân lượng mà là nàng ta đang lo lắng nếu để hai sủng vật kia gây họa thành quen thì tất cả gà, vịt và các loài động vật nhỏ trong thôn sẽ gặp rắc rối mất.

Đến lúc đó ngày nào cũng gà bay chó chạy, người trong nhà lúc nào cũng phải lẽo đẽo theo sau mông hai sủng vật kia để xin lỗi và bồi thường bạc cho nhà người bị hại, chuyện này mới là phiền toán thật sự.

Nghe ngoại bà và tam ngoại bà nói chuyện, Bình Bình và An An đang cúi đầu úp mặt vào tường suy nghĩ, quay đầu nhìn lại phát hiện nương của mình cũng đã về nhà rồi. Thế là hai đôi mắt nhỏ bừng sáng, chạy bước nhỏ thẳng về phía Mạnh Thanh La.








Bình Luận (0)
Comment