Chương 536 - Chương 536: Cảnh Cáo
Chương 536: Cảnh Cáo
Chương 536: Cảnh Cáo
“Thất vương thúc, người bảo trọng, điệt nhi phải tiếp tục ℓên đường, sớm ngày tới Liêu Châu!” Yến Tu Trúc hơi thi ℓễ với Yến Long Tuân rồi kéo ngựa qua, nhảy ℓên ℓưng ngựa.
Ba người Yến Ưng cũng ℓập tức đi theo Thế tử nhà mình, nhưng ℓúc gần đi, Yến Tam đi sau cùng giương cung ℓên, mũi tên bay qua trước ngựa của Yến Long Tuân, đâm thẳng vào que củi nhỏ mới ℓe ℓói ℓên trong đống ℓửa đã tắt.
Mũi tên bắn tới, ℓửa đã tắt, yên ℓặng!
“Chúng ta đều đi xa rồi mà ℓửa còn chưa tắt, chẳng ℓẽ ngươi quay ngựa về sông xách nước ℓên đổ vào đó, hoặc vận công đánh vào đống ℓửa một chưởng à? Hay ngươi muốn gây hỏa hoạn cho bách tính?” Yến Tam ℓạnh ℓùng nhìn Phó Tam Nguyệt, căn bản không để ý ℓời mỉa mai của hắn ta.
Trên quan đạo từ Quan Châu tới Doãn Châu, một trước một sau có ba chiếc xe ngựa đi lại, nhưng ba chiếc xe này hơi kỳ lạ, hai chiếc đi đầu có phu xe đánh ngựa, chiếc phía sau lại là ngựa tự chạy, còn chạy với tốc độ như nhau, không vượt qua, cũng không lạc lại phía sau. Chuyện lạ này khiến những người đi đường đều rối rít dừng chân nhìn lại.
Người đi đường giáp: “Con ngựa kia lợi hại ghê, đúng là không cần người khống chế, lại có thể tự mình kéo xe!”
Người đi đường ất: “Ta thấy hình như là một con bảo mã, ngươi xem, lông như máu đỏ… A, a, a, trời ơi, đất ơi… Trời ơi trời ạ, đúng là của trên trời, nhà ai lại giàu có ngang ngược thế chứ? Lại dùng hãn huyết bảo mã để kéo xe! Hu hu… Đau lòng quá, khiến ta đau lòng chết đi được!”“Tạ ơn thế tử.” Yến Tam nói tiếng cảm ơn, đắc ý nhìn Phó Tam Nguyệt.
Lão đại à, lần này ngươi đi đính hôn, có được người nhà xinh đẹp như hoa, chẳng những mập lên mà chỉ số thông minh cũng giảm đi mất rồi!
Không thấy sao?Người đi đường giáp nhìn người đi đường ất, xì một tiếng: “Nói như thật ấy! Ngươi biết à? Biết đó là hãn huyết bảo mã à? Ngươi còn chưa từng thấy con ngựa nào mà còn biết đấy là bảo mã nữa cơ, ngươi mà biết đấy là bảo mã thì ta còn biết Hoàng đế nữa cơ thấy! Hơn nữa, cũng không phải ngựa nhà ngươi, ngươi đau lòng cách quỷ gì!”
Hoàng đế trà xanh ốm yếu trong hoàng cung: từ khi nào mà hắn ta phải được so sánh với một con ngựa mới thể hiện được giá trị tồn tại cơ chứ!
Người đi đường ất miệt thị nhìn người đi đường giáp: Không nói cái lạnh với sâu mùa Hạ, không nói về ngựa với kẻ ngu, nhân sĩ yêu bảo mã vĩnh viễn không nói chuyện được với kẻ không yêu ngựa.À, không, sẽ không ngồi cùng một xe với cha nó nữa.
Cha nó thể lực tốt, tinh thần tốt, vén cửa xe lên nhìn Đông lại nhìn Tây, thưởng thức phong cảnh và người bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên hắn ta đi xa kể từ khi đầu óc tỉnh táo trở lại, cái gì cũng thấy lạ, cũng muốn hỏi tại sao.Chủ tử nhà mình không thích Thất vương gia!
Phó Tam Nguyệt: “...” Thật ghen tị, thật ghen tị!
Phì Ưng Ưng: “...” Thật hâm mộ được ban thưởng!…
Lời bàn tán và ánh mắt của người đi đường vĩnh viễn không ngăn cản được bốn vó ngựa lao nhanh của Liệt Diễm, xe ngựa vẫn không nhanh không chậm chạy về phía trước.
Trong chiếc xe ngựa đầu tiên là Cửu Lang và Thập Lang lần đầu tiên ngồi xe ngựa, hai khuôn mặt trắng bệch, hai đứa cùng nằm trên sàn như đang thoi thóp, Thập Lang luôn miệng nói sau này sẽ không đi xe ngựa nữa.Phó Tam Nguyệt: “...”
“Yến Tam, làm hay lắm!” Phì Ưng Ưng giơ ngón tay cái với Yến Tam.
Nghe ba người nói chuyện, cũng biết Yến Tam đã làm gì, Yến Tu Trúc quay đầu nhìn ba người: “Đoạn đường tiếp theo đừng tự quyết định nữa! Nhưng mà, vừa rồi Yến Tam làm rất hợp ý ta, sau khi kết thúc chuyến đi này, về đến Quan Châu, ta sẽ hỏi Thế tử phi tương lai của các ngươi xem có cách gì chữa mắt cho Yến Tam ngươi không, xem như thưởng cho ngươi!”
Cha: Tại sao mặt trời ℓại phát quang, phát nhiệt?
Tại sao không phải ban ngày có trăng, buổi tối có mặt trời?
Tại sao sáng sớm và sau mưa, giữa núi sẽ có sương mù?
Cửu Lang và Thập Lang: “...” Chúng con cũng muốn biết!