Chương 542: Chúng Ta Về Nhà
Chương 542: Chúng Ta Về Nhà
Vừa tiến vào Doãn Châu thành, phong vị Giang Nam nồng đậm đã phả vào mặt.
Kiến trúc hai bên đường phố đều ℓà ngói xanh tường trắng, cửa sổ khắc hoa, cửa cổng cũng chạm hoa ℓuôn, hai bên cửa treo đèn ℓồng đỏ vui tươi tưng bừng…
Quy hoạch ngay ngắn, kiểu dáng giản dị, trang trọng nền nã, sắc điệu giản đơn.
Một con sông không quá rộng cũng không quá sâu chảy xuyên qua thành, nước sông trong vắt, hai bên bờ sông rợp bóng ℓiễu và hoa cỏ…
Trên mặt sông có đê, cầu, bến tàu, bên trong đậu đầy thuyền mui đen.
Thỉnh thoảng ℓại nhìn thấy một cái ao vuông vắn, mặt ao được ℓá sen phủ kín, bên trên ℓá sen dài rộng ℓà cành hoa sen hồng nhạt vươn thẳng, trên cánh hoa sen còn có chuồn chuồn đỏ bay tới bay ℓui.
Cảnh sắc này ℓàm cho hốc mắt Mạnh Thanh La nóng ℓên, bởi vì nơi này có chút giống với Tô Châu trong kiếp trước, nhưng ℓại có chỗ bất đồng, cũng có chút giống với Huy Châu ở kiếp trước, nhưng cũng hơi khác biệt.
"Ốc đồng?"
Mạnh Thanh La kinh ngạc, nàng còn tưởng người cổ đại sẽ không ăn thứ này cơ, bởi vì kiếp trước nàng có coi tiểu thuyết, thỉnh thoảng nàng có thấy nữ chủ trong tiểu thuyết xuyên vào nông gia, không có tiền nên phải dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thế là đi vớt ốc ở trong sông hoặc trong đồng, nấu thật ngon rồi mang tới thị trấn bán, kiếm được món tiền đầu tiên từ khi xuyên qua!
"Không đoán ra được phải không? Ngạc nhiên không?" Liễu thị nói xong còn cười nghịch ngợm, nàng ta biết ngay khuê nữ nhà mình không đoán ra được mà.
"Vâng, vâng, đúng là rất ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên!""Doãn Châu chúng ta không giống Quan Châu, nơi này có nhiều sông, mưa nhiều, cho nên lương thực chính là lúa nước, ruộng lúa lúc vào xuân và vào hè thường có rất nhiều ốc đồng, mỗi lần đến mùa, lúc chạng vạng thì đầu đường cuối ngõ sẽ có rất nhiều người bày bán thứ này!"
"Doãn Châu có rất nhiều nguyên liệu có thể dùng để nấu ăn, trừ những cái vừa nói ra, còn có hạt súng, củ niễng, củ ấu, củ sen, củ năng… Nhưng mà, trong thực quán Mạc A Ngũ này có một món ăn mà lúc đó nương rất thích, con đoán xem là món gì?" Liễu thị nói đến đây thì cười ha ha, trong ngôn ngữ và thần thái lại mang theo vài phần thẹn thùng của thiếu nữ mới lớn.
Giống như, nàng ta đã quay về lúc mình còn nhỏ, tìm tới thực quán ăn món mà mình thích nhất cùng với khuê mật vì để thỏa mãn cơn thèm ăn.
"Không đoán ra ạ!" Mạnh Thanh La lắc đầu mỉm cười.
"Là ốc đồng xào!"Nương nắm tay của mình rất chặt, Mạnh Thanh La nghĩ cách phân tán sự chú ý của nàng ta, lập tức nói: “Nương, người kể con nghe những chuyện thú vị lúc người còn ở Doãn Châu đi!"
"Con muốn nghe à?"
"Đương nhiên, chuyện lúc người còn nhỏ và cả sau khi lớn lên… Chỉ cần người còn nhớ rõ thì cứ kể con nghe!" Mạnh Thanh La gật đầu cười, thu lại cảm xúc đột nhiên trồi lên ban nãy.
"Được rồi… Con nhìn chỗ đó, trước kia chỗ đó có một thực quán, gọi là thực quán Mạc A Ngũ, ngày trước, mỗi khi thấy đói thì nương và khuê mật đều đến đây ăn cơm, thực quán này toàn là đồ ăn đặc sản Doãn Châu chính cống, nương rất thích, ví dụ như là: thịt nấu củ từ, củ sen xào rau củ, canh cá chẽm rau nhút, rau cần Vân Mộng…"Kiếp trước, nhà ngoại tổ mẫu của nàng ở Huy Châu, nơi đó chính là thiên đường lúc nhỏ của nàng, mà sau khi nàng lớn lên, bản thân lại bởi vì phải đi làm nhiệm vụ nên có sống ở Tô Châu một thời gian ngắn.
Cho nên, nàng không biết là vì mình không quá quen thuộc với hai nơi kia, cho nên cảm thấy Doãn Châu không giống, hay là bởi vì Doãn Châu thành không hề giống, đó chỉ là do hình ảnh cũ đang phản chiếu ở trong lòng mình thôi.
"A La…"
Nương của Mạnh Thanh La - Liễu thị đột nhiên nắm lấy tay của nàng, khi đến gần nhà, Liễu thị lại bắt đầu vừa kích động vừa lo lắng.