Chương 557: Nàng Đã Đến Đây
Chương 557: Nàng Đã Đến Đây
Lĩnh Ngộ đại sư mới vừa rửa tay xong thì nghe có tiếng động ngoài tường viện, ấn đường của ông ta giật giật, nhanh chóng nhìn về phía đầu tường đối diện.
Mạnh Thanh La mới vừa ngồi ổn định ở đầu tường nhìn xuống tiểu viện thì đã nhìn thấy một vị ℓão tăng đang đứng trước một cái bồn đá.
Trong thoáng chốc, hai người mắt to trừng mắt nhỏ!
Mạnh Thanh La: không trung vang ℓên một tiếng nổ, ℓão nương ta có thu hoạch!
Mạnh Thanh La đang đắc ý: chết tiệt, chết tiệt, trong viện này vậy mà ℓại có người?
Sau đó nàng ℓại nhìn ℓão tăng trong viện: y bào màu xám, người không cao, toàn thân ℓóe ra khí thế mạnh mẽ của một "ℓão thần côn"!
Chỉ dùng một câu để tổng kết thôi: nhìn qua chính ℓà một người có ngoại hình giống cao tăng đức cao vọng trọng!
"Ta đi nhìn xem bên ngoài còn có sư phụ nào khác không, ta sẽ gọi bọn họ đến!"
Mạnh Thanh La thấy lão hòa thượng đang nhìn nàng giống như đang nhìn thấy một "con thú dữ và dòng nước lũ", nói một câu rồi chuẩn bị trèo tường rời đi, thấy lão nhân gia sợ nàng tới mức gãy nửa cây răng, nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà đề cập tới việc hái sơn trà.
Nàng đáng sợ như vậy sao?
Nàng chỉ là một bé gái thôi, không phải nữ la sát!
Thật là khó hiểu!Sau một hồi nhìn trộm thật lâu, xác định chính mình không nhìn lầm thì đầu óc ông ta đột nhiên trở nên trống rỗng: nàng đến đây, nàng đã đến đây...
Sau đó, là giây tiếp theo sau, lão hòa thượng trượt chân, cả người ngã nhào về phía trước, đôi tay muốn bắt lấy bồn đá nhưng không bắt được...
"A, a, a... Răng của lão nạp, răng của bần tăng..."Cuối cùng còn sợ tới mức ngã nhào, gãy răng, Mạnh Thanh La thở dài, nhảy xuống tường rào bước tới phía lão hòa thượng đang che miệng giãy chân gào khóc răng của ông ta.
"A di đà phật, ngã phật từ bi, lão sư phụ, thí chủ ta biết chút y thuật, cũng có mang theo thuốc bên người, hay là ta giúp ông nhìn xem được không?" Mạnh Thanh La học theo phim truyền hình mà nàng xem ở kiếp trước cứng nhắc niệm một tiếng phật hiệu ngắn ngủn, lại dùng lời nói nhỏ nhẹ bắt đầu giải thích.
Dù sao cũng là do nàng sai, do nàng trèo tường làm người ta sợ, thôi, phải dùng thái độ tốt một chút để tỏ vẻ xin lỗi!Nhưng!!
Khi đối phương - Lĩnh Ngộ đại sư vừa nhìn thấy bé gái ngồi trên tường, thì cái miệng hoạt động nhanh hơn đầu óc, đã mở miệng hỏi: "Bé gái, tại sao ngươi lại ngồi trên đầu tường thiền phòng của lão nạp? Là con gái phải có dáng vẻ của con gái, trèo cao là thói quen xấu, phải bị đánh vào mông, xuống mau đi!"
Khi nhìn lại lần nữa, lúc này Lĩnh Ngộ đại sư đã nhìn thấy cả người và khuôn mặt của Mạnh Thanh La rõ ràng thì không thể tin tưởng mà mở hai mắt thật to."A a... I ( đi ), ngươi i ( đi ), ừng (đừng ) đến gần a ( ta )..." Lĩnh Ngộ che miệng, trong lòng bàn tay còn đang nắm chặt nửa cây răng bị gãy liên tục lui về phía sau.
Mạnh Thanh La: "..."
Được rồi, được rồi, ta không tới gần, không tới gần!Đúng, chính là như vậy, ý trời không thể trái, người phải gặp muốn tránh cũng không tránh khỏi, muốn trốn cũng trốn không xong, khéo léo đụng mặt như vậy. Lão hòa thượng suýt chút nữa đã ngã nhào, tuy rằng cuối cùng cũng bắt được cạnh bồn đá, nhưng bởi vì thân thể của ông ta nghiêng về phía trước, hàm răng va vào cạnh bồn đá nên gãy nửa cây răng.
Mạnh Thanh La đang ngồi trên đầu tường đang trừng mắt nhìn, trong lòng thầm nghĩ sao cách nói chuyện của lão nhân này giống sư phụ của nàng đến thế, thật dài dòng, nếu ông không khóa cửa viện lại, ta cũng không cần trèo tường.
Không ngờ, ánh mắt nhìn nàng của lão nhân kia dần thay đổi, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì mà xong rồi, tiêu rồi!