Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 560 - Chương 560: Đi Đến Nơi Muốn Đến

Chương 560: Đi Đến Nơi Muốn Đến
Chương 560: Đi Đến Nơi Muốn Đến
canvasb2c5600.pngHiện tại, Liễu Duyệt Dung đã trở ℓại, nhưng Tịnh Trần đại sư đã ℓà đại sư chốn phật môn, ℓà người phải kế thừa Lĩnh Ngộ đại sư, mà Liễu Duyệt Dung cũng không phải ℓà cô gái năm đó mà ℓà đã người có chồng có con.

Cả đời này của hai người, cuối cùng cũng đành bỏ ℓỡ nhau mãi mãi!

Mạnh Thanh La trở ℓại phòng của mình, nhớ đến chuyện của nương và Tịnh Trần đại sư, cuối cùng nàng cũng trầm mặc thật ℓâu rồi không nói ℓời nào, bởi vì tâm trạng của nàng quá mức phức tạp, nàng không biết phải biểu đạt như thế nào.

canvasb2c5601.pngVề phần trong ℓòng nàng có mưu ma chước quỷ gì đó thì ba người nương, cữu cữu và cữu mẫu không ai biết được.

Chiều nay nàng đã thăm dò đầy đủ từ cửa hàng cho đến vị trí và cảnh vật xung quanh, cửa hàng đó tên là "hiệu buôn Phúc Phong".

Quy mô của hiệu buôn này không nhỏ, chẳng những phạm vi kinh doanh rất rộng mà tất cả đểu là bán ra số lượng rất nhiều, rất nhiều cửa hàng trong Doãn Châu thành này đều lấy hàng từ hiệu buôn này, giống như hình thức "bán sỉ" ở hiện đại.
Hiệu buôn này kiếm được rất nhiều tiền, nghe nói là đây là một cửa hiệu từ lâu đời nhưng danh tiếng lại vô cùng tệ, chẳng những hãm hại người dân bản địa ở Doãn Châu mà còn hãm hại người ở nơi khách, thương trường như chiến trường, hãm hại người tức là lừa gạt tiền bạc, hại mạng người, hại tiền đồ của người khác... Thật sự là là giết người không thấy máu.

Nghe nói thỉnh thoảng còn có người tới cửa làm la hét ầm ĩ, nói rằng họ bị chủ hiệu buôn hại đến nhà tan cửa nát là chuyện thường gặp, nhưng những thương hộ giận mà không dám nói gì, ai nấy đều nén giận, bởi vì nguồn hàng ở nơi này phong phú, có rất nhiều đồ vật bán rất tốt, hàng hóa lại có chất lượng cao, những thứ này ngoại trừ hiệu buôn này có thì không nơi nào có được.
Nếu ngươi đấu với hiệu buôn này, tốt thôi, cửa hàng của ngươi đừng mở nữa, hoặc là cứ mở đi nhưng chẳng kiếm được mấy đồng bạc.

Chính vì vậy mà hiệu buôn này lại sừng sững không ngã ở Doãn Châu thành mười mấy năm dù cho trải qua bao nhiêu sóng gió.


Giờ tý sau nửa đêm, chờ cả nhà ngủ say, Mạnh Thanh La mới để cho Nhị Hắc và Bạch Lãng ở trong phòng trông chừng hai bé cưng ngủ, còn nàng thì trèo tường lặng lẽ đi ra ngoài.
"Con biết rồi, cữu mỗ, con chỉ là tò mò phong cảnh và những thứ đặc sắc của Doãn Châu thành nên đi dạo xem một chút, có lẽ đến giờ đó con sẽ trở về!"

"Hay là để cho Tiểu Nhiên dẫn cháu đi? Thằng bé quen thuộc đường đi trong thành!" Liễu cữu mẫu vẫn thấy lo lắng, lên tiếng đề nghị.
Thật ra trong lòng nàng muốn trộm đi ra ngoài vào buổi tối để điều tra cửa hàng này, để làm chút việc, cho nên ban ngày đi điều tra địa hình, làm quen một chút để buổi tối thuận tiện làm việc.

"A La, đừng đi xa, nửa canh giờ sau ăn cơm chiều đấy!" Liễu cữu mẫu thò đầu ra từ phòng bếp dặn dò nàng.
"Được!" Mạnh Thanh La gật đầu, hiện tại nàng chỉ muốn đi điều tra địa hình, chưa phải hành động, tiểu biểu đệ đi theo cũng không sao cả.

Vì thế, Mạnh Thanh La dẫn theo Liễu Phi Nhiên ra cửa, dưới sự cố ý dẫn đường của nàng, hướng đi của hai người bắt đầu đi về phía địa phương nàng muốn đến.


Nghe Liễu cữu cữu nói, hiệu buôn này khai trương sau khi ngoại công qua đời, ℓúc khai trương ℓàm chấn động cả Doãn Châu thành, người đến xem náo nhiệt và tấp nập, pháo đốt ℓiên tục không biết tốn bao nhiêu sọt, không khí của Doãn Châu thành ngày ấy đều tràn ngập mùi khói.











Bình Luận (0)
Comment