Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 567 - Chương 567: Lại Chịu Tiếng Oan

Chương 567: Lại Chịu Tiếng Oan
Chương 567: Lại Chịu Tiếng Oan
canvasb2c5670.png“Nương, nương, nương…” Sở Tử Dữ nằm trên giường như đang nằm mơ, trong miệng thì thào gọi ai đó.

Tùng Thanh đưa tay sờ sờ trán công tử, cũng may không bị sốt, chỉ ℓà toát mồ hôi ℓạnh thôi, có ℓẽ công tử đã gặp ác mộng. Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Tùng Thanh ℓay ℓay Sở Tử Dữ: "Công tử, công tử… dậy đi, ngài dậy đi, trời đã sáng rồi, ngài nói hôm nay ngài còn có việc phải ℓàm nữa."

Người trên giường mở mắt ra, nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, hắn ta sửng sốt một hồi ℓâu, mãi một ℓúc sau mới ℓau mồ hôi trên trán, ngồi bật dậy từ trên giường, tỉnh ngủ hỏi Tùng Thanh: “Giờ nào rồi?"

"Công tử, đã giờ tỵ rồi.” Tùng Thanh đáp ℓời hắn ta.

"Giờ tỵ? Muộn như vậy rồi sao!" Sở Tử Dữ ℓập tức nhảy ra khỏi giường.

"Công tử, ngài nói hôm nay còn có việc muốn ℓàm, bây giờ ngài có đi nữa không?"

Đợi Sở Tử Dữ ăn xong bữa sáng, Tùng Thanh hỏi hắn ta.

"Đi, ta nhất định phải làm." Sở Tử Dữ nói xong lập tức đi ra ngoài, Tùng Thanh thấy công tử không hề nói không cho hắn ta đi cùng, cũng nhấc chân đuổi theo.

Lúc chủ tớ hai người vừa đến bên ngoài hiệu buôn Phúc Phong, Cố miệng rộng vừa được đám tiểu nhị và nhóm người hợp tác làm ăn với gã khiêng ra, quần chúng bên ngoài vẫn ăn dưa chưa đã thèm, chưa giải tán. Hai chủ tớ đứng trong đám đông, chợt nghe thấy mọi người đang bàn tán.

Quần chúng ăn dưa giáp: “Ta đã nghe danh Tây Môn đại hiệp từ lâu, trước đây ta còn tiếc nuối vì hắn ta không hành sự ngoài kinh thành, không ngờ hắn ta lại đến Doãn Châu thành, dúng là khiến người ta bất ngờ. Đáng tiếc chúng ta không thể chiêm ngưỡng phong thái của đại hiệp!”
Nhưng có thế nào hắn ta cũng không hiểu nổi, làm thế nào mà người đó lại có thể trộm sạch sẽ hai phủ Cừu Mạnh chỉ trong một đêm? Chẳng lẽ người đó không hành hiệp đơn độc như hắn ta mà là một nhóm gây nên sao? Đủ loại món đồ như vậy, phải cần bao nhiêu xe ngựa mới có thể chuyển đi được? Hơn nữa, nếu một nhóm người có thể phạm tội mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào thì chắc chắn võ công và khinh công phải cực kỳ cao, chắc chắn phải đạt đến hàng đỉnh! Cũng có thể người nọ là cao nhân biết pháp thuật lợi hại nào đó, pháp thuật đó có thể chuyển dịch đồ đạc đến nơi khác theo ý nghĩ của người đó trong nháy mắt. Tưởng tượng đến việc người đó lợi hại như vậy, hắn ta cũng muốn làm quen, rất muốn làm bạn, nói không chừng còn có thể bái sư học phép thuật của người đó!





Sở Tử Dữ nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, xem ra những chữ hắn ta để lại trong phòng ghi chép sổ sách ngày hôm qua đã có tác dụng.

Quần chúng ăn dưa ất: “Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng ta nghe muội phu của ta nói, hạ nhân nhà nhi tử của tam đại cữu của cô mẫu của di phụ ta sống ở khu người nghèo trong kinh thành, dân chúng trong khu người nghèo đều khen ngợi Tây Môn đại hiệp là một công tử thiếu niên tuấn mỹ, đi mây về gió không để lại dấu tích nào, hơn nữa còn thân thiện hệt như những công tử xóm giềng. Những thứ hắn ta tặng mọi người đều là những thứ kỳ lạ, chỉ cần là thứ họ có thể dùng được thì không có gì hắn ta không cho, từ chăn mền dùng trong phòng đến xiêm y, giày tất trên người, rồi lại đến chảo sắt trong phòng bếp, nắp nồi, gạo, bột mì, dầu, dưa chua… thậm chí có nhà hắn ta còn tặng bô đựng nước tiểu. Đối với những người nghèo khó thì có gì mà bọn họ không dùng được chứ, có thứ gì là vô dụng với bọn họ đâu? Ha… cho dù Tây Môn đại hiệp có cho ta mấy nắm đất đen làm ruộng, ta cũng vui vẻ, hừ!"

Mới nghe đoạn đầu tiên, khóe miệng Sở Tử Dữ tiếp tục cong lên, nhưng khi nghe đến đoạn thứ hai, khóe miệng của hắn ta lại co giật dữ dội. Những chuyện xảy ra trong kinh thành hắn ta cũng biết, có người mượn tên của hắn ta đi trộm hai phủ Cừu Mạnh, nhưng người kia cũng dùng tên hắn ta mang những thứ trộm được chia cho người nghèo trong kinh thành, tuy rằng mãi đến sau này hắn ta mới biết.




Bình Luận (0)
Comment