Chương 573 - Chương 573: Gọi Đến
Chương 573: Gọi Đến
Chương 573: Gọi Đến
Nàng… nàng ℓà huyện chủ nào vậy? Gia tộc nào vậy? Sao bọn họ ℓại không biết?
Mạnh Thanh La chỉ vào tên cầm đầu, nói với Bạch Lãng: "Lãng, người này miệng ℓưỡi thối xấu xa ℓắm, ngươi nghĩ xem có cách nào dùng nước bọt của ngươi tẩy sạch cho tên đó đi!"
Bạch Lãng: Không không không, ta từ chối, ta cũng sợ thối ℓắm!
Tên cầm đầu đang ngồi nhũn người trên mặt đất nhìn thấy Bạch Lãng đang há cái miệng hổ ℓớn về phía mình, trợn mắt rồi ngất xỉu.
Mọi người: "…"
"Tiểu Nhiên, cháu đi ℓấy ghế đến cho cha cháu ngồi, để cha cháu ngồi xem trò hay."
"Vâng!"
“Bạch Lãng, Nhị Hắc, lại đây đứng sau lưng ta.” Mạnh Thanh La vẫy vẫy tay với hai bé cưng, ra lệnh cho hai con thú cưng.
Hai con thú cưng mang theo hai bé cưng đứng phía sau Mạnh Thanh La.
"Nhị Hắc, tiện đường đánh tên kia tỉnh lại đi, nhẹ một chút, đừng đánh chết." Mạnh Thanh La chỉ vào người trên mặt đất, nói với Nhị Hắc.“Hạ quan bái kiến huyện chủ, bái kiến hai vị công tử.”
Mạnh Thanh La không cho bọn họ đứng dậy ngay, chỉ lẳng lặng quan sát từng người đang quỳ, phân biệt ai là tri phủ, ai là đồng tri dựa theo quan phục của bọn họ.
Hai bên không ai lên tiếng, trong sân vô cùng yên tĩnh.Lúc Nhị Hắc đi ngang qua chỗ tên cầm đầu kia, nó tát một vuốt vào chỗ đũng quần tên kia, sau đó mọi người chỉ nghe thấy một tiếng "Á", tên bộ đầu đang nằm sõng soài trên mặt đất lập tức bừng tỉnh che háng, đầu đầy mồ hôi.
Mạnh Thanh La: "…"
Liễu cữu cữu: "…"
Một lúc lâu sau, Mạnh Thanh La mới mở miệng: “Tất cả mọi người đứng lên đi.”
"Vâng, đa tạ huyện chủ."
"Tuy nhiên, trước khi các ngươi đứng dậy, ta muốn hỏi Dương tri phủ và Ngụy đồng tri, thuộc hạ trong phủ nha Doãn Châu các ngươi đều như những tên này cả sao? Mở miệng ra là đâm chọc đến nỗi đau trong lòng người khác, không có chứng cứ mà đã bắt loạn người? Ta tự hỏi đã có bao nhiêu người bị buộc tội oan trong đại lao phủ nha rồi? Từ trước đến nay đã có bao nhiêu oan hồn rồi chứ?”Liễu Phi Nhiên hưng phấn chạy như bay đến phòng khách, nó đã sớm quên mất chuyện lần đầu tiên mình nhìn thấy Nhị Hắc và Bạch Lãng đã sợ đến mức trèo tường. Một lát sau, nó chạy ra ngoài, tay trái cầm một chiếc ghế nhỏ, tay phải một chiếc ghế nhỏ khác, một chiếc đưa cho cha, một chiếc cho Mạnh Thanh La: “Biểu tỷ cũng ngồi đi, tỷ cũng ngồi xem trò hay nữa."
"Chà, không tồi đâu, cũng có mắt nhìn lắm!" Mạnh Thanh La vỗ vỗ vai biểu đệ khen ngợi, Liễu Phi Nhiên há miệng cười ngoác mang tai.
Mạnh Thanh La và cữu cữu ngồi trên ghế, sau lưng còn có một nhóc củ cải và Vương thị vệ. Ừm trông cũng rất bài bản, còn mang đến cảm giác như Mạnh lão đại. Không bao lâu sau, bên ngoài viện vang lên tiếng bước chân, nghe chừng hình như cũng có không ít, có vài người đến.Hai tên bộ đầu tùy tùng còn lại: “…” Tự dưng cảm thấy nơi nào đó lành lạnh, cũng muốn che lại quá.
Người bên ngoài theo Lí thị vệ bước vào cửa viện, bao gồm cả Dương tri phủ, Ngụy đồng tri và một số người mặc quan phục khác, dù sao thì Mạnh Thanh La cũng không biết mặt ai trong số bọn họ. Mấy người đó nhìn thấy hai con thú cưng sau lưng Mạnh Thanh La cũng sợ đến mức hồn vía bay lên trời, nhưng vừa rồi bọn họ đã nghe thị vệ của vương phủ nói qua rồi. Hai vị công tử của Yến Vương Thế tử và chuẩn Thế tử phi, cũng chính là Thần y huyện chủ đang ở đây, dù có sợ hai con thú kia đến thế nào thì cũng phải cố gắng lấy dũng khí theo Lí thị vệ vào trong.
Trong viện có nhiều người như vậy, bất kể ai là quận chúa hay hai vị nào là công tử của Yến Vương phủ, tất cả quan viên đều đều bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Mạnh Thanh La. Các quan viên đều biết, theo cấp bậc thì huyện chủ không bằng phẩm quan của bọn họ, nhưng người ta là Thế tử phi tương lai, là Yến Vương phi tương lai, là người trong hoàng thất, dù bọn họ có không muốn quỳ thì cũng phải quỳ. Huống chi, thuộc hạ của bọn họ đã đắc tội với huyện chủ và hai vị công tử vương phủ.