Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 579 - Chương 579: Đã Có Người Trừng Trị Cố Phủ Thay Chúng Ta Rồi

Chương 579: Đã Có Người Trừng Trị Cố Phủ Thay Chúng Ta Rồi
Chương 579: Đã Có Người Trừng Trị Cố Phủ Thay Chúng Ta Rồi
canvasb2c5790.pngQuản sự bước vào, Sở Tử Dữ nhìn về phía hắn ta: "Có chuyện gì?"

"Công tử, đã có người trừng trị Cố phủ thay chúng ta rồi."

Cái gì?

canvasb2c5791.pngSở Tử Dữ ℓập tức đứng bật dậy, vậy ℓà ngày hôm qua hắn ta chạy đến phía bắc thành cô độc đợi suốt cả một đêm không nói, còn bị muỗi cắn đến thê thảm, kết quả người ta ℓại đến Cố phủ, ℓại ụp cho hắn ta thêm một cái nồi ℓớn nữa. Ông trời ơi, đời này ta thiếu nợ gì hả!

Sở Tử Dữ đặt mông ngồi xuống, đưa tay về phía Tùng Thanh: "Bôi thuốc, bôi tiếp đi…"

Hắn ta lại nhìn chưởng sự, giả vờ hào phóng sảng khoái nói: “Cũng là chuyện tốt, Cố phủ đáng chết kia đã bị chơi đến tiêu rồi, chỉ là… ta chỉ cảm thấy uất nghẹn trong lòng, bổn công tử còn chưa kịp ra tay mà họ Cố kia đã như một miếng đậu hủ thúi rồi, người ta mới động chạm nhẹ một cái mà gã đã nát bươm, đúng là chán chết đi được. Được rồi, bổn công tử biết rồi, ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi đi."
Tùng Thanh: … Chậc, đúng là tự dát vàng lên mặt mình, tự tin quá!

"Vậy công tử chuẩn bị đi ngủ à? Hay là đến Cố phủ xem trò vui?"
Tùng Thanh: “…” Công tử nhà hắn ta thảm quá đi mất!

Cứ hết nồi này lại vung nọ oan uổng cứ đập lên người công tử như vậy, nếu một ngày có người biết công tử chính là Tây Môn Xuy Tuyết thì thế nào? Công tử nhà hắn ta phải làm thế nào mới được?
Sau khi chưởng sự rời đi, Tùng Thanh nhìn Tây Môn Xuy Tuyết nói: "Công tử, nô tài vô cùng vô cùng lo lắng cho người!"

"Ngươi lo lắng cái thối gì? Có gì mà phải lo lắng? Bính đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, hơn nữa bản lĩnh của người kia quả là thần kỳ, người mà ngay cả Tây Môn đại hiệp như bổn công tử còn không thể điều tra ra được thì nói gì người khác, ha ha… mơ đi!”
"Đương nhiên… là đi xem trò vui rồi, đi thôi!"

Những người khác thì đi nem trò vui, còn Mạnh Thanh La lại đang ngồi trong sân ngơ ngác, trong lòng đầy rối rắm. Bây giờ nàng có nên nói chuyện này cho cữu cữu và cữu mẫu không?
Nếu nói thì nàng không tìm được lý do nào để giải thích vì sao nàng lại biết những chuyện trước kia, nếu không nói thì nàng lại hơi lo lắng lo cữu cữu và những người khác. Nếu như người trong kinh thành kia lại ra tay, lúc ấy nếu nàng không ở bên cạnh mọi người, nàng chỉ sợ bọn họ sẽ bị âm mưu hãm hại như trước. Chỉ là, bây giờ dù có nói thì với khả năng của bọn họ bây giờ cũng không thể tránh thoát được.

Cuối cùng, Mạnh Thanh La quyết định vẫn không cần nói cho bọn họ biết ngay, nếu cữu cữu biết thì nhất định sẽ lên kinh thành liều mạng với Hà gia, cữu cữu mà biết thì cữu mẫu cũng sẽ biết, vậy thì nương nàng cũng sẽ biết. Trong bụng nương vẫn còn một em bé nữa, không thể chịu nổi kích thích như vậy. Đợi đến khi nương sinh hài tử xong, Hà gia và Thuận tần kia có lẽ cũng đã bị diệt trừ rồi, đến lúc đó nàng từ từ nói cho nương cũng không muộn.


Vì thế, Mạnh Thanh La viết một bức thư bảo Lí thị vệ đưa đến cho Tịnh Trần đại sư ở Hàn Sơn tự, nhờ ông ấy âm thầm xuống núi ở gần Liễu gia bảo vệ Liễu gia một thời gian sau khi nàng và nương rời khỏi Doãn Châu. Mạnh Thanh La biết, sau khi Tịnh Trần đại biết được chân tướng sự thật năm đó thì ông ấy nhất định sẽ vô cùng áy náy, nếu nàng nhờ ông ấy giúp nàng và nương bảo vệ Liễu gia, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý. Trước ℓúc rời đi, nàng cũng sẽ để Lí hộ vệ ở ℓại vừa để truyền tin và bảo vệ Liễu gia một thời gian, hai người một sáng một tối âm thầm bảo vệ.







Bình Luận (0)
Comment