Chương 582 - Chương 582: Chỉ Biết Ăn
Chương 582: Chỉ Biết Ăn
Chương 582: Chỉ Biết Ăn
Mạnh Thanh La nhìn ngõ hẻm quen thuộc thì không khỏi cảm thán: Cuối cùng nàng đã trở về!
Tứ Lang vừa vào cổng thành thì không thèm đánh xe nữa, quăng roi cho Vương hộ vệ và ngồi trên càng xe, thưởng thức kinh thành phồn hoa dọc đường đi và các mỹ nam mỹ nữ, thi thoảng nó còn kinh ngạc cảm thán: "Ôi chao, đẹp quá, ôi chao, phồn hoa quá!"
Đúng ℓà dáng vẻ của một đứa trẻ thôn quê vừa mới đến thành thị phồn hoa ℓạ ℓẫm.
Mạnh Thanh La còn cố tình chọc nó: "Ai da, chuột trên núi vừa vào thành thị, hai mắt ℓáo ℓiêng đến nỗi không tìm thấy hang của mình ở đâu đúng không?"
Tứ Lang trả ℓời: "Tỷ tỷ, đừng nói đệ không tìm thấy hang, quan trọng ℓà hang không nằm trong thành, một con chuột núi như đệ vẫn chưa trình diện để đào hang nữa mà."
Mạnh Thanh La tiếp tục ghẹo nó: "Vậy đệ định bái con chuột nội thành nào ℓàm thủ ℓĩnh? "
Tứ Lang cười ha hả trả ℓời: "Con nào có ăn có uống và có bạc ℓà được."
Hai con gà mái này rất năng đẻ, ngày nào cũng đẻ một quả trứng khiến Nhị Lang và Bất Phàm ăn miết cũng có cảm tình, cũng nhờ vậy hai con gà mái mới bảo toàn được tính mạng.
Từ đó Nhị Lang cảm thấy hứng thú, ra chợ mua thêm bốn con gà về, vì vậy bây giờ trong nhà có tận sáu con gà mái thay phiên đẻ trứng.
"Muội muội, Tứ Lang, hai người tới rồi?"
Nhị Lang mở cửa phòng và khoác áo bước ra, vừa thấy hai người đã mừng rỡ, nhìn hắn ta như vừa mới thức dậy.Xe ngựa dừng lại, Tứ Lang nhảy xuống xe ngựa và bước đến gõ cửa viện, thế nhưng bên trong chẳng đáp chẳng rằng: "Tỷ tỷ, có lẽ nhị ca và Bất Phàm biểu ca không ở nhà. Nhưng mà không đúng lắm, nếu họ không ở nhà thì phải khóa cửa chứ?"
"Có lẽ người đang ở bên trong nhưng vì sân quá lớn nên không nghe tiếng gõ cửa. Vương hộ vệ, phiền ngươi trèo tường vào trong và mở cửa viện." Mạnh Thanh La nói với Vương hộ vệ.
"Được."
Hắn ta nhanh nhẹn trèo qua tường, sau đó mở cửa viện ra rồi đánh hai chiếc xe ngựa vào sân.Mạnh Thanh La vốn tưởng không ai ở nhà, nhìn mặt trời lên cao tít trên kia, tò mò hỏi: "Nhị ca, có phải huynh khó chịu chỗ nào không?"
Bằng không có lẽ lúc này nhị ca đang học điêu khắc ngọc với sư phụ rồi.
"Đúng vậy, đúng vậy, trời càng ngày càng nóng, tối qua huynh muốn mát nên đã dời giường ngủ ở trong viện, vì vậy mới bị cảm lạnh."
Nhị Lang ngại ngùng sờ đầu, bây giờ mới vào tháng sáu, kinh thành đã bắt đầu nóng không chịu nổi, hắn ta và Liễu Bất Phàm không nỡ dùng băng nên chỉ đành gắng gượng chịu đựng."Ừ, vậy huynh vào nhà trước, Tứ Lang, Bình Bình, An An, mọi người đừng vào phòng huynh, cẩn thận huynh lây bệnh cho mọi người." Nhị Lang nói xong đã xoay người rời đi.
Thế mà ngã bệnh thật.
"Huynh uống thuốc chưa? Bây giờ cảm thấy thế nào?"
"Huynh uống rồi, hôm qua huynh sốt, uống thuốc vào xong nên hôm nay đỡ hơn rồi, muội không cần lo cho huynh." Nhị Lang trả lời.
"Vậy thì tốt, nhị ca, huynh vào nhà trước đi, muội và Tứ Lang dọn dẹp đồ đạc xong rồi sẽ tới khám cho huynh. Huynh ăn cơm chưa? Muội sai Tứ Lang nấu ít mì mềm cho huynh, muội nấu cơm dở lắm nên không dám bêu xấu."Mạnh Thanh La thoáng nhìn vào viện, bên trong vẫn gọn gàng sạch sẽ như khi họ rời đi, xem ra nhị ca và Liễu Bất Phàm biểu ca vẫn luôn dọn dẹp thường xuyên.
Mạnh Thanh La không biết ngoài tiền viện gọn gàng sạch sẽ, hậu viện còn ngăn nắp hơn nhiều, bên trong còn nuôi vài con gà mái và mở thêm một vườn rau dưa.
Lần trước Mạnh Thanh La bị roi quất trọng thương, Yến Tu Trúc đã mua tận tám con gà để bồi bổ cho nàng. Có điều nàng ăn không hết, thế là Liễu thị đã sai Liễu Bất Phàm và Nhị Lang lấy gạch xanh của Cừu phủ làm chuồng gà.
Sau đó đoàn người của Mạnh Thanh La rời khỏi Quan Châu, còn dư lại hai con gà mái và được Nhị Lang nuôi dưỡng.Mạnh Thanh La: "Ha ha... Có phải là một chú chuột cái trẻ trung mơn mởn thì tốt hơn đúng không?"
Ôi, suy nghĩ "ăn của tức phụ, uống của tức phụ" của tứ đệ nhà nàng vẫn đang cháy bỏng, không bao giờ dập tắt được.
Tứ Lang: "..."
Cuộc trò chuyện của hai tỷ đệ khiến Vương hộ vệ đánh xe phải cười ha hả, hai tỷ đệ này đúng là thú vị.