Chương 584: Ngón Tay Sưng To
Chương 584: Ngón Tay Sưng To
Người biên soạn ở Hàn ℓâm viện chỉ múa máy ngòi bút suốt ngày thì tại sao tay trái ℓại bị thương vì dùng sức quá mạnh được?
"Biểu ca, tại sao ngón tay của huynh sưng vậy?" Mạnh Thanh La hỏi hắn ta.
"A không... Không có gì, huynh bất cẩn ℓàm sưng tay thôi."
Liễu Bất Phàm không ngờ Mạnh Thanh La quan sát cẩn thận đến vậy, thế ℓà hắn ta vô thức muốn giấu tay trái đi nhưng vì đang ôm tay nải to nên vừa hạ tay trái xuống đã khiến tay phải không chịu nổi sức nặng của tay nải, tay nải rơi phịch xuống đất.
Hắn ta cúi xuống hoảng ℓoạn nhặt tay nải ℓên: "Biểu muội, ta về phòng mình trước đây."
"Được, ℓát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm. Nhị ca đang bệnh chưa khỏi, tạm thời trong nhà không ai nấu cơm, tối nay chúng ta đến thực quán ăn một bữa nhé." Mạnh Thanh La nhìn bóng ℓưng mất bình tĩnh của biểu ca.
"À, ta biết rồi!"
Ngày mai, nàng dẫn hai bé cưng tiến cung yết kiến Thái hậu lão nhân gia, nếu vào cung thì tất nhiên nàng sẽ có cơ hội điều tra.
Biểu ca không nói là vì không muốn nàng bận tâm vì hắn ta, tạm thời nàng giả vờ không biết gì cả, ngày mai lại nói sau.
Mạnh Thanh La suy nghĩ xong, tặng cho Liễu Bất Phàm một lọ thuốc mỡ giảm sưng lưu thông máu tốt nhất, sau đó nàng còn cố ý nhắc nhở hắn ta: "Biểu ca, huynh dùng thuốc này đi, hai ba ngày sau tay huynh sẽ không phục như thường, huynh không cần lo lắng."Quan trường càng là nơi không thể lương thiện, khi nào cần tàn nhẫn vẫn phải nên tàn nhẫn.
Buổi tối, cả nhà dùng cơm xong, Tứ Lang đi tìm ca ca Nhị Lang trò chuyện, hai bé cưng lên giường ngủ sớm, Mạnh Thanh La gõ cửa phòng biểu ca Liễu Bất Phàm.
Liễu Bất Phàm đang đọc sách bước ra mở cửa, hơi bất ngờ khi thấy người đến là nàng: "A La, là muội, muội có việc gì không?""Ừm có việc quan trọng, chúng ta vào trong rồi nói." Mạnh Thanh La nghiêm túc gật đầu.
Hai người ngồi xuống, nàng mới nói: "Biểu ca, lần này ta đến Doãn Châu đã phát hiện một số chuyện cũ liên quan đến Liễu gia. Vốn dĩ sợ huynh lo lắng cho người nhà nên ta định về kinh thành điều tra rõ ràng mới nói với huynh sau, nhưng hôm nay khi thấy tay huynh bị thương, ta nghĩ vẫn nên nói với huynh trước."
Đợi khi biểu ca đi rồi, Mạnh Thanh La mới suy nghĩ. Nàng không biết có phải vì biểu ca mới làm việc chỗ mới, bởi vì tuấn tú, giỏi giang hơn người nên mới bị đồng liêu ghen tị cô lập hay vì người Hà gia hoặc người của Thuận Tần ra tay với biểu ca.
Nếu là vì nguyên nhân trước thì nàng vẫn hiểu cho, chỉ cần đừng quá đáng. Bởi vì một khi bước chân vào xã hội, không còn là học trò trong tháp ngà nữa, cũng nên gặp phải những chuyện bất công. Vả lại không thể tránh khỏi việc lục đục, xích mích giữa đồng liêu với nhau, thế nên biểu ca phải từ từ làm quen, tự mình giải quyết, đợi một thời gian trở thành "tay già đời ở chỗ làm việc" thì sẽ ổn, có thể ứng phó tự nhiên.
Nhưng nếu vì nguyên nhân sau, nàng sẽ không làm lơ."Nhưng huynh hãy nhớ sau này phải cẩn thận hơn, phải biết rằng quan viên Đại Yến không thể tàn tật, nếu ngón tay này của huynh không thể bình phục thì những nỗ lực trước đó của huynh đều uổng công vô ích."
Mặt Liễu Bất Phàm trắng bệch, sau đó khôi phục lại như thường, hắn ta cảm kích nói: "Biểu muội, cảm ơn lời nhắc nhở và thuốc mỡ của muội, muội yên ta, sau này ta sẽ chú ý không giẫm phải vết xe đổ của tổ phụ khi xưa."
Dứt lời, ánh mắt hắn ta trở nên kiên quyết, toàn thân phát ra khí thế trước nay chưa từng có."Ừm, biểu ca biết thì tốt. Tổ phụ quá đỗi lương thiện nhưng ngươi ở quan trường không thể lương thiện quá, vừa giữ vững lòng mình nhưng cũng phải biết dùng một ít thủ đoạn và mánh khóe, không được có lòng hại người nhưng không thể không có lòng phòng bị người." Mạnh Thanh La nhắc nhở biểu ca.
Ngoại công của nàng là vết xe đổ, tuyệt đối không thể đi lại con đường của ông ấy.
Con người có thể lương thiện nhưng không thể lương thiện quá được.