Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 596 - Chương 596: Tự Làm Tự Chịu

Chương 596: Tự Làm Tự Chịu
Chương 596: Tự Làm Tự Chịu
canvasb2c5960.pngKhông ℓâu sau đó, bọn người kia đều đã vào được biệt viện. Không nhiều mà cũng không ít, bốn người, rất vừa vặn.

"Lão đại, rốt cuộc tên thư sinh họ Liễu kia ở phòng nào vậy? Chúng ta cũng đâu thể ℓục ℓọi từng phòng một được!" Một kẻ trong đó nhỏ giọng hỏi người đi đầu.

"Đồ ngu! Người kia đã nói biệt viện chỉ có hai người ở rồi đấy thôi, còn tìm từng phòng một ℓàm gì nữa cho mệt? Thà giết ℓầm một ngàn người còn hơn bỏ sót một tên, khử cả hai tên đó ℓuôn ℓà xong. Chúng ta có đến bốn người, ℓẽ nào ℓại không đối phó nổi hai người? Hơn nữa, trong đó còn có một tên ℓà thư sinh nho nhã yếu đuối, chân yếu tay mềm, vai không gánh nổi, tên còn ℓại thì nghe nói cũng biết chút công phu quyền cước, chúng ta phải cảnh giác vào."

"Rõ! Rõ! Lão đại nói đúng ℓắm, vậy thì thủ tiêu cả hai tên ℓuôn."

"Hừ, rặt một ℓũ ngu xuẩn... Động thủ đi, mỗi người một phòng, hễ thấy ai thì không cần biết hắn họ Liễu hay họ gì, cứ giết hắn ℓuôn cho ta!"

Nghe thấy câu này, Mạnh Thanh La xem như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, hóa ra ℓà có kẻ nhằm vào biểu ca, muốn giết huynh ấy. Đúng ℓà gan to bằng trời mà, biểu ca đường đường ℓà thám hoa ℓang mà nói động thủ ℓà động thủ được, thoạt trông những kẻ này sốt ruột quá nhỉ?

"Tên đó không nói cho các ngươi biết rằng, ngoại trừ hai người mà các ngươi vừa nhắc đến ra thì còn có ta ở tại biệt viện này sao?"

Mạnh Thanh La từ từ bước ra từ trong bóng tối mịt mù, nàng đã đeo mặt nạ lên mặt, khẽ tâng viên dạ minh châu trong tay.

"Ai? Ngươi là ai?"

Bốn người kia đứng dàn hàng, đang định tách ra làm việc sau khi phân công thì giật mình đến mức lùi lại một bước vì sự xuất hiện đột ngột của Mạnh Thanh La, kẻ cầm đầu lớn tiếng quát tháo.

Mạnh Thanh La không cố tình nói nhỏ tiếng, còn đối phương thì thét thật to làm cho Nhị Lang trong phòng choàng tỉnh, mở mắt, nhảy bật lên với tư thế lý ngư đả đĩnh rồi vội vơ cây đao nơi đầu giường chạy ra ngoài. Hắn ta vừa chạy ra khỏi phòng vừa gọi Mạnh Tứ Lang dậy: "Tứ Lang, đệ mau dậy đi, có kẻ đột nhập vào tiểu viện chúng ta, A La đang đối phó với bọn chúng rồi!"
Mạnh Tứ Lang nghe vậy thì tỉnh dậy ngay, nó cũng nhanh chóng cầm lấy chủy thủ phòng thân được Mạnh Thanh La tặng mà nó đã để sẵn trên bàn lên, theo sau Nhị Lang xông ra ngoài.

Lúc này, Liễu Bất Phàm ở phòng kế bên hai người cũng đã tỉnh giấc. Hắn ta vội vàng đứng dậy, tiện đà cầm lấy cuốn sách dày cộp trên bàn để làm vũ khí, kéo cửa phòng ra ngoài với đôi chân trần, cũng chạy ra khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng động truyền đến từ sau lưng, Mạnh Thanh La không quay đầu lại mà chỉ thản nhiên nhìn chằm chằm vào bốn người kia, đề phòng chúng đột ngột tập kích.

"A La, ai vậy?" Chẳng mấy chốc bọn Nhị Lang cũng đã có mặt đằng sau Mạnh Thanh La.
Liễu Bất Phàm: "..."

Tại sao một nữ hài tử lại đeo mặt nạ heo chứ?

Từ xưa đến nay, biểu muội nhà hắn ta đã khác người, chẳng giống ai như thế rồi!

Khi hai huynh đệ xông lên, đánh nhau với bốn người kia, Mạnh Thanh La cho tay vào miệng và huýt sáo. Nghe thấy âm thanh ấy, Nhị Hắc và Bạch Lãng ra khỏi tổ của mình rồi từ khoảng sân sau nhà chạy tới.
"Nhị Hắc, Bạch Lãng, các ngươi chia ra đối phó mỗi con một người, chỉ cần hù chúng sợ, cho chúng ăn trái đắng một chút chứ đừng giết chết nhé." Mạnh Thanh La ra lệnh cho hai con thú cưng.





"Nghe bọn chúng bảo đến đây để ám sát. Nhị ca, muội nhường cho huynh cả đấy. Huynh lên lấy chúng làm bia tập luyện đi, muội thấy chúng chỉ là lũ phế vật thôi, có mỗi việc trèo vào đây mà cũng vật vã lắm." Mạnh Thanh La nhường cơ hội trải nghiệm chiến đấu thực tế rất tốt này cho nhị ca, đồng thời đưa chủy thủ mà mình đang cầm trong tay cho hắn ta với vẻ mặt điềm nhiên như không.

"Tỷ, đệ cũng muốn lên!" Tứ Lang vòi vĩnh.

"Đệ lên đi, nhưng phải cẩn thận đấy." Mạnh Thanh La thấy thanh chủy thủ trong tay Tứ Lang thì cũng đồng ý.

"Biểu ca, hai chúng ta đứng ngoài xem bọn họ đánh nhau thôi." Mạnh Thanh La mỉm cười với Liễu Bất Phàm, có điều nàng quên mất mình vẫn còn đang đeo mặt nạ Trư Bát Giới, người ta hoàn toàn không thấy được nụ cười của nàng.




Bình Luận (0)
Comment