Chương 60: Đây Là Lựa Chọn Khó Khăn!
Chương 60: Đây Là Lựa Chọn Khó Khăn!
Cho dù gia đình hai mươi mấy người như Mạnh gia chăng nữa, muốn ℓập tức đào ra sáu, bảy chục ℓượng cũng không nổi.
Cho dù có, nộp hết ℓên rồi, đoạn đường về sau gặp phải chuyện ℓớn cần dùng gấp thì phải ℓàm thế nào?
Chạy nạn tới nơi ℓại ℓấy gì mà an gia?
Những thôn dân này đều họ Mạnh, ℓà người của tộc họ Mạnh, cổ đại rất trọng quan niệm gia tộc.
Nghĩ cũng biết, thuyết phục Mạnh lão gia tử quyết định từ bỏ những người khác để một mình gia đình mình vào thành là lãng phí nước miếng mà thôi.
…
“Gia gia, nếu đã vậy, chúng ta chỉ có một con đường để đi mà thôi. Chúng ta vòng đường nhỏ đi, cái gì bỏ được thì bỏ, chờ vòng qua Vân Châu phủ, đến khi nào gặp được thành trấn lại nghĩ cách bổ sung lần lượt từng thứ một?”
“Tiểu A La, để gia gia nghĩ lại đã.”Không lâu sau, cũng chỉ tốn thời gian ăn xong một viên kẹo, dưới tay Mạnh Thanh La đã vang lên tiếng ngáy nho nhỏ của nãi nãi.
Mạnh Thanh La mỉm cười buông tay, quay về trông hai đứa nhỏ.
Nãi nãi đau đầu là do bị tin tức ngoài dự đoán của gia đình đại cô và tiểu cô kích thích, lại thêm thấp thỏm, lo lắng cho nàng và mấy đứa nhỏ A Tuấn mà thôi. Để bà cụ ngủ một giấc, hòa hoãn một chút là tốt rồi.
Haizz, cũng không biết đại cô và tiểu cô sao rồi?Chỉ là không cam lòng thôi.
Rõ ràng là các vị quan lão gia của Vân Châu phủ không muốn cho dân chạy nạn vào thành, lại sợ dấy lên bạo động nên mới nghĩ ra cách làm khó người ta như vậy.
Mạnh Thanh La thấy gia gia nghe lọt, đứng dậy đi về phía xe đẩy tay bên kia: “Nãi nãi, đã đỡ đau đầu chưa?”
Mạnh lão bà tử còn đang rên rỉ khe khẽ: “Ôi, A La à. Đây là bệnh cũ của nãi nãi, chờ nãi nãi nghỉ ngơi một lát là đỡ.”Chờ bà cụ uống xong, Mạnh Thanh La lại nhét một viên kẹo nhân sâm vào trong miệng bà cụ, còn nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Đây là cái cuối cùng đấy, A La cố ý để lại cho nãi nãi, người khác không có.”
“Tiểu A La của ta đúng là tri kỷ đến mức làm nãi nãi muốn khóc. Bảo nãi nãi không cưng cháu thế nào cho được…” Mạnh lão bà tử bị nàng tinh nghịch chọc cười.
“Nãi nãi nằm đi, cháu giúp người bóp đầu, A La xoa bóp rất giỏi, đảm bảo lát nữa đầu nãi nãi không đau nữa.”
Mạnh Thanh La vừa dùng sức xoa nắn vừa nói luyên thuyên, trêu chọc cho Mạnh lão bà tử vui vẻ.“Thế nãi nãi uống chút nước đi, cháu xoa cho nãi nãi.”
Mạnh Thanh La đưa ống trúc tới, bên trong là nước giếng cổ.
“Nãi nãi không uống, A La giữ lại uống dần đi, đường tiếp theo còn dài…”
“Nãi nãi không được tiết kiệm, sức khỏe không tốt thì lên đường thế nào được? Gia gia vừa nói rồi, có lẽ chúng ta cần xuyên qua núi lớn, đi đường vòng qua Vân Châu phủ.”Khi nguyên chủ tiến vào Mạnh gia, hai cô cô đều đã xuất giá.
Nhưng mỗi ngày lễ, ngày tết, chỉ cần hai cô cô trở về là sẽ mang theo đồ ăn, đồ dùng, y phục cho nguyên chủ.
Vải may này, giày nhỏ do cô cô tự tay làm, rồi cả dây buộc tóc…
Đặc biệt là nhà đại cô cô còn mở tiêu cục, có thể kiếm được nhiều thứ hiếm lạ.“Phải đi đường nhỏ thật à?”
“Vâng, không đi không được, vào thành phải nộp lên mỗi người ba lượng bạc, toàn thôn cộng lại chính là hơn ba trăm lượng. Ai có nổi chứ? Cho dù cả thôn góp vào đủ số cũng không thể cứ thế lấy ra được. Sau này chúng ta tới nơi còn phải an gia mà, đúng không ạ?”
“Đương nhiên không thể lấy ra.”
Mạnh Bà tử nghe tôn nữ lải nhải, cuối cùng đứng dậy, uống mấy ngụm nước.
Chỉ cần có cái gì, đại cô sẽ để người mang về cho nguyên chủ, cho bọn nhỏ trong nhà.
Mạnh Thanh La có được ký ức, thật ℓòng hy vọng bọn họ không gặp chuyện gì!
Các thôn dân ℓúc trước vẫn rất phối hợp, giờ nghe nói phải đi đường nhỏ vòng qua Vân Châu phủ thì có người không chịu.
Bọn họ sót đồ đạc của chính mình.