Chương 627: Tam Hoàng Tử Mất Rồi
Chương 627: Tam Hoàng Tử Mất Rồi
Từ Thọ Khang cung đi ra, Mạnh Thanh La ℓại đến Đông cung.
Ở Đông cung, Thái tử phi vui vẻ đón Mạnh Thanh La vào. Lúc này trên dưới Đông cung đều đang bận rộn, bởi vì Thái tử sắp ℓên ngôi. Thái tử ℓên ngôi Hoàng đế đồng nghĩa với việc sẽ sắc phong Thái tử phi ℓàm Hoàng hậu.
Thái tử phi cũng ℓà một người khôn ngoan. Trước tiên nàng ta trò chuyện về tiểu bằng hữu Yến Mân, bé bị ℓão sư ép học hành, thường xuyên khóc sướt mướt. Hễ chịu ấm ức ℓà ℓại nói muốn đi tìm cửu thúc, cửu thẩm và hai đệ đệ.
Hả?
Hà gia suýt chút nữa đã hại phu quân nàng ta không được lên ngôi, sau đó còn hạ độc với hài tử Yến Mân của mình. Nếu không nhờ cửu đệ giúp đưa Mân Nhi đi tìm thần y, gặp được đồ nhi của thần y là A La cứu chữa, nàng ta cũng không biết bây giờ mình ra sao, còn có cơ hội ngồi lên chức vị Hoàng hậu hay không.
Nói nàng ta không hận Hà gia và Thuận Tần là nói dối nhưng mọi chuyện đều là do Hà gia và Thuận Tần gây nên. Dẫu sao Tam hoàng tử cũng còn nhỏ, một tiểu hài tử thì biết gì? Nàng ta chỉ cảm thấy nó đầu thai nhầm chỗ, đầu thai vào bụng Thuận Tần, tội nghiệp hài tử kia mới mấy tuổi đã mất mạng, uổng công đến trần thế này một lần.“Cửu vương thẩm, cửu vương thẩm...”
Mạnh Thanh La và Thái tử phi vừa trò chuyện xong thì nghe thấy tiếng của tiểu bằng hữu Yến Mân vang lên bên ngoài.Mạnh Thanh La im lặng hồi lâu, sau đó thở dài nói: “Đều là mạng người.”
Người thông minh như Mạnh Thanh La tất nhiên đoán được đây cũng là một tình tiết trong cung đấu. Mặc dù sau này nàng cũng gả vào hoàng thất nhưng nàng tuyệt đối sẽ không can dự vào chuyện tranh đấu chốn hậu cung. Thế nên nàng không hỏi nhiều, nói nhiều, chỉ dời câu chuyện sang mong muốn của Liễu Bất Phàm.“Liễu gia là người bị hại năm xưa, có mong muốn gì cũng phải làm.” Sau khi nghe xong, Thái tử phi thấu tình đạt lý, gật đầu nói với Mạnh Thanh La: “Tối qua ta nghe Thái tử nói là Tần ngự sử Tần đại nhân hận Hà gia đến thấu xương vì chuyện của tiểu khuê nữ lúc trước, nên ông ấy cũng muốn làm quan giám trảm, đã xin Thái tử rồi.
Nhưng A La không cần lo lắng, đối với những kẻ phạm trọng tội thế này, chắc chắn sẽ không chỉ có một quan giám trảm. Có lẽ sẽ là một quan chủ trảm và nhiều quan giám trảm, quan chủ trảm đã định là thiếu khanh của Đại Lý tự, Chu đại nhân. Hôm nay đợi Thái tử bãi triều quay về, ta sẽ nói chuyện này với ngài ấy.”“Vậy thì làm phiền người rồi.” Mạnh Thanh La cười nói.
“Phiền gì chứ? Chuyển lời thôi mà. Đây không phải chuyện gì to tát, Thái tử sẽ đồng ý thôi.”Ha...
Thái tử phi cười khẽ, nhìn về phía Mạnh Thanh La, làm ra vẻ mặt ghen tị: “A La, ngươi nghe đi, ngươi nghe đi, thằng bé biết ngươi tới nên vừa tan học từ chỗ sư phụ đã chạy về đây ngay. Người đầu tiên thằng bé gọi là hoàng thẩm ngươi chứ đâu phải là mẫu phi ta. Ôi chao, bình thường hễ nhắc tới ngươi là gọi thân thiết hơn cả gọi nương ấy chứ. Ta ghen tị quá đi, để thằng bé làm nhi tử của ngươi cho rồi.”Mạnh Thanh La nhìn Thái tử phi, có hơi bất ngờ: “Mất rồi? Là ý mà ta đang nghĩ đến ư? Mất lúc nào?”
“Ngay ngày thứ hai sau khi bị Hoàng thượng bố trí đến ở hoàng trang. Nghe nói là gần tối một mình ra ngoài chơi, bên cạnh lại không có cung nhân chăm sóc, trượt chân rơi xuống nước mà chết. Đến khi hạ nhân ở điền trang phát hiện ra thì đã biến dạng rồi, ôi, hài tử kia thật đáng thương.” Thái tử phi thầm cảm thán, vẻ mặt hết sức phức tạp.
“Ha ha ha...” Mạnh Thanh La bật cười to.
Không ngờ người ℓại ℓà một mẫu phi vô ℓý như vậy.