Chương 638: Tây Môn Đại Hiệp Thật Giả Gặp Nhau
Chương 638: Tây Môn Đại Hiệp Thật Giả Gặp Nhau
“Tùng Thanh, thần y hợp tác bán cao dưỡng nhan đã đến rồi, mau thông báo cho công tử một tiếng.”
Chẳng bao ℓâu sau, cửa được mở ra từ bên trong, ℓà một thiếu niên ăn mặc như người hầu, khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi: “Thần y đến rồi? Công tử nói mau mời vào trong.”
Mạnh Thanh La nhìn ℓướt qua Tùng Thanh một cái, cảm thấy có chút quen quen, không nhớ ra ℓà đã gặp ở đâu, chỉ ℓễ phép gật đầu một cái với hắn ta.
Hả?
Hai người lại đồng thời sửng sốt.
“Ngươi biết ta?” Hai người lại đồng thanh lên tiếng.
Mạnh Thanh La: “...”Sở Tử Dữ nghe nói là nhận nhầm người, cũng không gặng hỏi nữa, cái chuyện nhận nhầm người này không phải là không có, rất bình thường.
Sau đó hai người đồng thời chuyển chủ đề đến chuyện làm ăn.
“Thần y, ngươi xem, mỗi tháng ngươi mang đến cho Di hồng viện mười lọ cao dưỡng nhan, thực sự không đủ bán, có thể mang cho bọn ta nhiều hơn một chút được không?” Sở Tử Dữ thương lượng với Mạnh Thanh La.Thật ra ngươi không có hoa mắt, chính là bé!
Mạnh Thanh La không biết người trước mặt chính là bằng hữu tốt nhất của Yến Tu Trúc, cũng chính là cái người mà hắn mượn xe ngựa không thèm trả, nếu không thì nàng sẽ giải thích thêm mấy câu.
Lúc này, Sở Tử Dữ ở trong mắt nàng chính là một người xa lạ gánh tiếng xấu thay nàng, là đông gia của Di hồng viện, nàng cảm thấy không cần phải giải thích nhiều như vậy, nói nhiều quá, không chừng người ta lại hiểu lần là nàng khoe khoang thân phận.Nàng đã nhận ra người trước mắt, chính là “Tây Môn đại hiệp” từng giậm chân trước bảng truy nã, sau đó ở Doãn Châu lại bị nàng dọa sợ đến chạy như bay, gánh tiếng xấu thay nàng vô số lần, Mạnh Thanh La rất sợ mã giáp của mình bị rơi mất, trong lòng vô cùng chột dạ.
Sở Tử Dữ: “...”
“Không... không quen, chỉ là có duyên với ngươi, từng gặp ngươi một lần.” Sở Tử Dữ ngại ngùng sờ mũi một cái, nói.Sở Tử Dữ nói bô bô cả nửa ngày, sau đó mới nhớ ra khỏi Mạnh Thanh La: “Không biết thần y ngươi nhìn thấy ta ở đâu?”
“Hả? À... không có, chưa từng nhìn thấy, chắc là ta nhận nhầm người thôi.”
Tuyệt đối không thể nói cho hắn ta biết nàng nhìn thấy hắn ta ở chỗ nào, có thể lừa gạt thì cố gắng mà lừa cho qua chuyện, Mạnh Thanh La đối mặt với vị Tây Môn đại hiệp Sở Tử Dữ này, nàng thật sự rất chột dạ.“Ồ... là lần đó hả.” Mạnh Thanh La cũng đã nhớ ra, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng thoáng yên tâm một chút, không phát hiện ra nàng chính là cái người để hắn ta mang tiếng xấu là được rồi.
“Đúng vậy, đúng vậy... Sau đó ta nghĩ lại, cứ cảm thấy một đứa trong số ba đứa nhỏ ấy có hơi giống Hoàng trưởng tôn Yến Mân, nhưng mà, cũng có thể là do ta hoa mắt, nó ở trong hoàng cung sao có thể đi đến đó được, đúng không?”
Mạnh Thanh La: “...”“Cái gì... khi nào?” Một người lạnh lùng mạnh mẽ như Mạnh Thanh La cũng chột dạ đến nỗi sắp nói lắp.
“Thì... thì là lần đó, cái lần ngươi dẫn ba đứa bé đi dạo phố trên đường gặp phải kẻ xấu, kẻ xấu nọ muốn cướp đứa bé, bị ngươi tung ra mấy đòn hạ gục. Ngươi rất tài giỏi, ta có ấn tượng rất sâu sắc, bây giờ nghĩ lại, thảo nào vũ khí của ngươi là ngân châm, thì ra ngươi chính là thần y.” Sở Tử Dữ nhìn Mạnh Thanh La vội vàng giải thích, gương mặt điển trai cũng đỏ lên, lại nói với Tùng Thanh: “Còn không mau đi rót trà cho thần y, chú ý một chút đi.”
“Ơ, ơ, đi ngay đây, đi ngay đây.” Tùng Thanh lập tức trả lời, liếc nhìn công tử nhà hắn ta một cái, ôi chà, lần đầu tiên công tử nhà hắn ta nhìn thấy mỹ nhân mà biết xấu hổ đấy.
“Không phải ta không muốn đưa nhiều cho các ngươi, mà ℓà cao dưỡng nhan này được ℓàm từ từ bằng sức người, hơn nữa hiệu quả tốt như vậy, ℓà do ta và sư phụ ta tự tay điều chế, người khác không thể thay thế được, cho nên không thể ℓàm nhiều hơn nữa.” Dù sao cũng ℓà người gánh tiếng xấu thay mình, thái độ của Mạnh Thanh La tương đối tốt.