Chương 645: Kế Hoạch Phong Tước
Chương 645: Kế Hoạch Phong Tước
Nhưng từ khi tới đây hai người vẫn chưa có cơ hội đến chỗ này dạo, hôm nay ℓà ℓần đầu tiên.
Hai huynh đệ cưỡi ngựa đi trên đường phố đơn sơ, nhìn thấy tiệm bánh bao duy nhất của trấn bèn ngừng ℓại mua mười cái bánh bao nhân thịt.
Chỗ này nhỏ nhưng ℓàm bánh bao rất ngon, da mỏng nhân ℓớn, hơn nữa còn rất rẻ, chỉ một văn một cái.
Tam Lang trả tiền, nhưng chỉ ℓấy bốn cái, còn ℓại sáu cái đưa hết cho Bát Lang, Bát Lang ℓà dạ dày vương, quá ít nó ăn không no, đương nhiên sáu cái cũng chưa chắc đã no, chỉ có thể ℓót dạ, đợi ℓát nữa ăn thêm mới được.
Hai huynh đệ ăn mấy cái bánh bao xong sau đó đi tiếp, gặp ℓão hán bán kẹo hồ ℓô duy nhất ở đây, Tam Lang ℓại ℓấy tiền ra mua hai xâu.
Hai người một tay dẫn ngựa, một tay cầm kẹo hồ ℓô, vừa đi vừa ăn.
Kẹo hồ ℓô rất ngọt, hai huynh đệ vừa ăn ngon ℓành vừa cười tủm tỉm. Hơn nữa họ còn dắt tuấn mã, dáng dấp cao ℓớn hơn người, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người buôn bán dọc đường.
“Tam ca, đệ muốn đi xem biển.”
“Được, đi thôi, chúng ta tranh thủ trở về còn kịp, phía sau doanh có một ngọn núi lớn, bên kia núi chính là biển rộng bao la, chúng ta chỉ cần leo lên ngọn núi đó thì có thể nhìn thấy biển rồi.”
Sau đó hai huynh đệ lại đi mua chút lương khô, thức ăn mang về, không ngoại lệ, các cửa hàng trên trấn đều chiết khấu cho bọn.
Đây là lần đầu tiên Tam Lang và Bát Lang cảm nhận được sự tự hào của giá trị làm quân nhân được mọi người công nhận, thì ra ngươi làm gì, bá tánh đều sẽ ghi tạc trong lòng.
“Tam ca, mọi người thật tốt bụng.” Hai người cất đồ xong, cưỡi ngựa trở về, Bát Lang cảm động nói.
“Chúng ta ở nhà cũng chỉ là những người dân thường, cũng là như thế, ai tốt với chúng ta thì chúng ta mang ơn người đó, không tiếc gì muốn trả ơn họ.” Tam Lang cười nói.Đa số người buôn bán trên trấn là người địa phương ở trấn Mộc Lương. Dù là dáng người hay mặt mũi thì người làm lính vẫn khác với người địa phương.
Cho nên, một người đang đi đường từ tư thái, chiều cao và khí chất của hai huynh đệ dẫn ngựa đoán ra có lẽ bọn họ là binh lính trong quân doanh bên kia núi.
Tuy rằng huynh người đã thay ra quân phục theo quy định trong quân, nhưng dù đang mặc thường phục mang từ nhà đến vẫn bị người khác nhận ra.
Lúc này, bọn họ chính là người nổi bật nhất trên đường.Sau khi bị nhận ra, hai huynh đệ đi vào một tiệm ăn mì thì chủ tiệm chỉ lấy bọn họ ba đồng một bát.
Bát Lang nghe giá, ngạc nhiên nói: “Tam ca, tuy thị trấn này nhỏ hơn trấn Cát Tường ở Quan Châu chúng ta nhưng bát mì này cũng rẻ quá rồi.”
Tam Lang gật đầu: “Đúng là rẻ thật!”
“Huynh đệ à, đó là do ông chủ tính rẻ cho hai người đấy, giá gốc không rẻ như vậy đâu.” Một khách đang ăn mì nghe hai huynh đệ nói chuyện với nhau, bèn giải thích.Hả?
Hai huynh đệ càng ngạc nhiên hơn: “Vì sao lại chỉ tính rẻ cho chúng tôi?”
“Các ngươi là binh lính trong quân đội của Yến Vương gia bên kia núi đúng không? Yến Vương gia trị quân nghiêm minh, hàng năm bảo vệ thị trấn không bị hải tặc Lưu Cầu quốc quấy rầy và cướp bóc, dân trong thị trấn rất biết ơn ngài ấy, cũng biết ơn các huynh đệ trong doanh.” Người khách kia tiếp tục giải thích.
“Thì ra là vậy... Mọi người khách sáo quá rồi, bọn ta có làm gì đâu, đều là bổn phận mà thôi.” Tam Lang lập tức khiêm tốn trả lời, sau đó nói cảm ơn chủ tiệm, vẫn nhận ý tốt của ông chủ.“Tam ca, huynh có biết chuyện hải tặc Lưu Cầu quốc không?” Bát Lang tò mò hỏi.
“Biết một ít, chúng ta đóng quân ở đây là vì bảo vệ Nam Cương mà, mà phần lớn phòng tuyến Nam Cương là biển, trên một hòn đảo ngoài biển có một quốc gia tên là Lưu Cầu, bọn họ người nhiều đất ít, phần lớn sinh sống ven biển bằng nghề đánh bắt cá, trong đó có một số người làm hải tặc, cướp bóc thuyền lui tới trên biển và các thôn trang, thành trấn vùng duyên hải.”
“Vậy thì bọn chúng quá đáng ghét rồi.” Bát Lang siết chặt nắm tay.
“Đúng vậy, bọn chúng rất đáng ghét, đám hải tặc không có tính người kia không chỉ cướp của, cướp lương thực mà còn bắt người, đặc biệt là nữ nhân.” Tam Lang cũng rất tức giận.