Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 66 - Chương 66: Lại Nhặt Được Đồ

Chương 66: Lại Nhặt Được Đồ
Chương 66: Lại Nhặt Được Đồ
canvasb2b660.pngHắn ta không nói gì nhưng Mạnh đại bá ℓại nói: "A La à, Thường Hiếu ca của cháu đang vui đấy."

Vui ư?

Mạnh Thanh La còn chưa kịp phản ứng ℓại, nàng nhìn về phía đại bá bằng ánh mắt nghi ngờ. Mạnh đại bá bật cười thêm ℓần nữa: "A La ngốc quá, thứ mà hai chúng ta đang vác trên vai ℓà gì nào?"

canvasb2b661.pngMạnh Thanh La tỏ vẻ vô cùng hứng thú, tò mò hỏi hai người họ nhưng trong ℓòng nàng đang thầm tính toán ℓát nữa mình nên bỏ ra bao nhiêu bạc.

Mạnh Thường Hiếu cảm thán: "Cho dù thiên tai ngoài kia có thể nào cũng chẳng ảnh hưởng đến lòng yêu cái đẹp của các đại quan, các lão gia thái thái, các tiểu thư!"

Bọn họ lại đi thêm một lát nữa thì đến một con ngõ nhỏ vắng người. Mạnh Thanh La kéo tay áo của đại bá nói: "Đại bá, Thường Hiếu ca, hai người nghỉ một lát đi. Lúc đi ngang qua của hàng bạc cháu có nhặt được một ít đồ, hai người nhìn giúp cháu xem, nó là thứ gì?"
Mạnh đại bá và Mạnh Thường Hiếu bỏ bao lương thực trên vai xuống. Mạnh đại bá cảm thấy hơi ngạc nhiên đưa tay nhận lấy chiếc hộp trong tay Mạnh Thanh La, đó là một chiếc hộp gỗ rất đẹp, không biết bên trong có thứ gì? Mạnh Thường Hiếu cũng tò mò ghé đầu lại xem thử: "Nhặt được hả? Là cái gì được nhỉ?"

"Nhìn có vẻ khá giống đồ trang sức." Mạnh đại bá vẫn không quan tâm lắm, vừa nói vừa mở chiếc hộp ra. Đến khi ông ấy mở hẳn chiếc hộp ra, hai cặp mắt vừa rồi còn mang vẻ tò mò lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Ánh mắt kính nể của Mạnh Thanh La khơi dậy niềm tự hào trong lòng hai đại hán tử. Tuyệt vời thật!

Đi mãi đi mãi, cuối cùng cơ hội của Mạnh Thanh La cũng đã tới. Ba người đi ngang qua một cửa hàng bạc được trang trí sa hoa, bên trong toàn là bóng dáng thướt tha của của những phu nhân, tiểu thư nhà giàu.
"Đúng thế."

Mạnh Thanh La cũng tỏ vẻ giật mình, nàng gật đầu, đáp: "Ta vừa mới nhặt được xong, lúc đang đi thì có cảm giác chân giẫm trúng thứ gì đó cứng như hòn đá, lúc nhặt lên thì thấy là cái một rất đẹp nên tò mò muốn mở ra xem thử nó là thứ gì. Chẳng qua là lúc ấy ta còn chưa kịp mở ra xem, thật không ngờ lại là một đôi vòng tay vàng."
"A La, muội không nhớ hả? Một mình đại bá của muội có thể vác một con lợn rừng ba trăm cân từ trên núi xuống mà chẳng hề hấn gì, còn Thường Hiếu đại ca ta đây, tuy không so được với đại bá của muội nhưng nếu cho ta hai trăm cân, ta cũng vác được."

"Thường Hiếu ca và đại bá giỏi quá!" Hai mắt của Mạnh Thanh La sáng lên, trong lòng thầm nghĩ cổ nhân ăn khỏe, sức lực cũng lớn. Người hiện đại đã bị thoái hóa bớt phần nào, chỉ dùng trí tuệ, không dùng thể lực nữa. Thế nên người nào cũng giống người nào, đều là những người vai chẳng thế vác, tay chẳng thể nâng. Xách hai mươi cân gạo lên tầng năm thôi cũng phải thở hổn hển.
Một lúc sau, Mạnh đại bá định thần lại, ông ấy nhìn về phía Mạnh Thanh La bằng ánh mắt hơi phức tạp, đột nhiên ông ấy hiểu ra vì sao cha ông ấy lại bảo nên dẫn theo A La vào thành rồi.

"Vàng... vòng tay vàng?" Mạnh Thường Hiếu líu lưỡi thốt lên: "A La muội, muội nhặt... nhặt được hả?"


"Ôi... A La, vận may của muội tốt đến mức không còn ℓời gì để nói!" Mạnh Thường Hiếu tấm tắc thấy ℓạ, ℓắc đầu đắc ý, đôi mắt hắn ta vẫn trong veo, chẳng có chút dáng vẻ tham ℓam, đố kỵ.







Bình Luận (0)
Comment