Chương 664: Không Chịu Nổi Đả Kích
Chương 664: Không Chịu Nổi Đả Kích
Mạnh Thanh La dọn phòng xong mới đến chỗ tổ mẫu.
Trong phòng, tổ mẫu đã được Nhậm ma ma hầu hạ tắm rửa xong, sạch sẽ thoải mái ngồi trên giưnờng chờ nàng.
“A La, cháu đến rồi à.” Mạnh Thanh La vừa đi vào, tổ mẫu đã cười dịu dàng, bà cụ biết A La bận xong sẽ đến thăm mình mà.
Hơn nữa ℓão phu nhân bị nhốt ℓâu như vậy, vẫn vô thức bài xích người xa ℓạ và những chốn đông đúc, không muốn để người không quen khám bệnh cho mình.
Mạnh Thanh La nghe xong lập tức bắt mạch cho tổ mẫu, mấy năm nay tổ mẫu bị giam ở Long Tu Câu thôn khiến cho sức khỏe suy yếu, nếu không nhờ nàng cẩn thận điều dưỡng thì đã không thể sống lâu như vậy rồi.
Nàng thường xuyên chạy bên ngoài, khi không thể ở nhà lo lắng nhất vẫn là sức khỏe của tổ mẫu.Sức khỏe của tổ mẫu không chịu nổi đả kích.
Mạnh Thanh La thầm cảm thấy lo lắng, mấy ngày nay tổ mẫu hoàn toàn sống dựa vào nước linh tuyền của nàng, nhưng cho dù nước linh tuyền có tốt thế nào cũng chỉ có tác dụng làm chậm lại quá trình cơ quan suy nhược, kéo dài sinh lão bệnh tử mà thôi, chứ không thể chữa chết đi sống lại, cho nên đã định sẵn tổ mẫu sẽ càng ngày càng yếu, cuối cùng...Mạnh Thanh La bắt mạch xong khẽ cau mày, mạch đập rất yếu nhưng không có dấu hiệu bệnh cụ thể, mà thật ra là do sức khỏe quá yếu, cộng thêm các bộ phận lão hoá, chức năng tiêu hóa kém, cộng thêm mùa hè nóng bức gây ra chứng chán ăn mà thôi.
Mạnh Thanh La thấy tổ mẫu như vậy, nuốt lại lời muốn nói vào bụng, nàng quyết định tạm thời không nói cho bà cụ biết chuyện Mạnh Thanh Thành đã chết.“Tổ mẫu, người đợi cháu, cháu ra ngoài lấy cho người ít nước ô mai, uống cho kích thích vị giác.” Mạnh Thanh La buông tay tổ mẫu ra, trở về phòng mình lấy gói bột ô mai trong không gian ra trút vào bình sứ.
Rồi rót một ly nước ô mai, pha nước linh tuyền, sau đó một tay bưng nước ô mai, một tay bưng bình sứ trở lại phòng tổ mẫu.Có lẽ là do người bà cụ ngóng trông đã trở về, cộng thêm uống nước do Mạnh Thanh La pha cho nên hôm sau tổ mẫu có tinh thần hơn rõ rệt, bữa sáng cũng ăn nhiều hơn bình thường, Mạnh Thanh La thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Ăn sáng xong, ngoài những người muốn đến xưởng rượu và xưởng mì ăn liền làm việc ra thì những người còn lại xuống đất làm việc.“Tổ mẫu uống đi, nước ô mai kích thích vị giác, giải nóng, khi nào muốn uống thì bảo Nhậm ma ma pha cho người một ly, uống ít thôi không sao đâu.” Mạnh Thanh La đưa ly nước cho tổ mẫu, và bình sứ đựng bột ô mai cho Nhậm ma ma.
Chờ tổ mẫu uống xong, Mạnh Thanh La lại trò chuyện với bà cụ một lúc mới về phòng nghỉ ngơi.“Tổ mẫu, người cảm thấy không có khẩu vị gì đúng không?”
“Tiểu La Nhi, tổ mẫu không đói, không muốn ăn gì cả, bụng không đói, miệng đắng không có khẩu vị.” Tổ mẫu gật đầu, tôn nữ lo lắng cho bà, bà không được nói dối, nói cảm giác của mình cho nàng, để nàng khám ra đúng bệnh.
Ngay cả Nhị Hắc đêm qua say rượu nổi điên cũng bị Mạnh Thanh La ‘sung quân’ đi xuống đất, không biết ℓàm cỏ cũng không sao, vậy thì bung dù che nắng cho gia gia, chỉ cần đứng cầm ô cho gia gia chắc Nhị Hắc ℓàm được đúng không?
Nhị Hắc: Nó... Nó có thể nói không không?
Ở thôn trang đối diện, ăn sáng xong nhớ tới tiểu chất nhi Yến Tu Doãn của mình được hạ nhân ở thôn trang hướng dẫn cũng tới nhà Mạnh Thanh La.