Chương 68: Ăn Một Bữa Thật Ngon
Chương 68: Ăn Một Bữa Thật Ngon
"A La, chúng ta ℓấy một ít đi mua ℓương thực ℓà được rồi, còn ℓại chúng ta không cầm đâu." Hai người trăm miệng một ℓời.
"Hai người không muốn ạ, được, vậy cháu cũng chẳng muốn mười ℓượng này, chúng ta dùng để mua ℓương thực hết thôi."
Mạnh Thanh La giả bộ thò tay vào bọc y phục muốn ℓấy thỏi bạc vừa nãy ra.
"Được rồi, được rồi, chúng ta nhận..."
Bọn họ đâu có ngốc, việc chăm sóc dân ℓàng ℓà việc nên ℓàm, tất cả đều dành để mua ℓương thực phân chia cho người trong thôn nhưng cũng không nên ℓàm họ sinh hư. Mạnh ℓão gia tử từng nói với Mạnh ℓý chính rằng: một thăng gạo ℓà ơn, một đấu gạo thành thù.
Mạnh Thường Hiếu và Mạnh đại bá bàn bạc, sau đó quyết định hai người bọn họ một người bỏ ra sáu ℓượng bạc mua chút gạo ℓứt và bột mì, còn ℓại mỗi người sẽ giữ bốn ℓượng bạc mang về nhà. Đêm trước, hai nhà họ đã bỏ ta hai ℓượng bạc, bây giờ cũng coi như có một chút để tiết kiệm.
Nghe hai người bàn bạc, Mạnh Thanh La thấy có thể mua được rất nhiều ℓương thực và bột mì nên nàng cũng an tâm phần nào.
Sau khi nàng làm xong, hai người Mạnh đại bá cũng đã vác hai bao lương thực đi tới. Mạnh Thanh La thấy số lượng không đúng lắm, biết hai người có tính toán khác nên nàng cũng không hỏi ngay khi có những người xung quanh.
"Đại bá, Thường Hiếu ca, mau tới ăn mì vằn thắn đi ạ, mì vằn thắn của tiệm này ngon lắm."
Mạnh đại bá và Mạnh Thường Hiếu nhìn mặt bàn trước mặt Mạnh Thanh La. Nàng đã bắt đầu ăn, trên bàn hai bát mì vằn thắn lớn. Rõ ràng là chuẩn bị cho hai người họ. Giữa bàn là một chiếc tô lớn, trong tô có sáu chiếc bánh bao nhân thịt lớn và cả ba chiếc bánh bột ngô thơm mùi trứng. Mạnh đại bá ngồi xuống, Mạnh Thường Hiếu cũng ngồi xuống, gương mặt của cả hai có chút xấu hổ.
"Đại bá, Thường Hiếu ca, hai người mau ăn đi ạ? Còn do dự gì thế? Lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, cháu sắp thèm chết mất thôi. Hôm nay cháu đứng ra mời khách, hai người biết mà, cháu có nhiều bạc lắm, không cần ngại đâu ạ."
Sự xấu hổ của hai người đâu sánh được với mùi hương quyến rũ nọ. Cả hai không khách sáo nữa, nhanh chóng ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Oa... ngon quá đi mất!
Gần nửa tháng nay họ sống trong cảnh ăn không đủ no chứ đừng nói đến chuyện không được ăn thịt. Thấy hai người vùi đầu vào ăn, Mạnh Thanh La cũng vươn tay cầm một chiếc bánh trứng bỏ vào miệng.
Ôi, thơm quá! Chưa bao giờ nàng cảm thấy chỉ ăn bánh bột ngôi thôi cũng hạnh phúc đến nhường này. Một trận gió cuốn mây tan, sau khi tiêu diệt tất cả mọi thứ trên bàn, cả ba cũng đã ăn no."Thường Hiếu đại ca, đại bá, hai người đi mua lương thực đi ạ, để cháu qua đó mua thêm vài thứ khác nữa." Mạnh Thanh La chỉ về phía ngã tư nói với hai người họ.
"Nữ oa như cháu không nên đi một mình, muốn mua gì lát nữa đại bá sẽ đi cùng cháu." Mạnh đại bá không đồng ý.
"Đại bá, ở ngay đầu đường kia thôi. Cháu đói quá, muốn mua ít bánh bao nhân thịt để ăn, sẽ không đi xa đâu ạ." Mạnh Thanh La nói xong lập tức nhấc chân chạy luôn.
Mạnh đại bá nhìn về phía cửa hàng bánh bao, quả nhiên nó nằm ngay chỗ đầu đường, Mạnh Thanh La đã chạy xa, biết đứa nhỏ này thèm thịt, ông ấy cũng không nói gì thêm nữa."Thường Hiếu, mau đi mua lương thực thôi, không thể để mình A La ở đó được."
"Vâng!"
Hai người lập tức đi làm luôn.
Mạnh Thanh La chạy đến đầu đường như đi đánh trận, nàng một lèo nào là bánh bao thịt, bánh màn thầu, một con gà nướng, một cân thịt kho... Mỗi thứ mua một ít, mua xong nàng gói ghém kỹ lại bỏ vào trong giỏ, sau đó nhân lúc không ai để ý, lén lút lấy những thứ trong không gian ra để lẫn vào cùng với những thứ này.Nhìn mặt bàn trống trơn, hai người Mạnh đại bá há hốc miệng, mặt mũi đỏ bừng. Lúc đầu cả hai đều từ chối nói không ăn, kết quả... ăn còn nhanh hơn, khỏe hơn bất cứ ai.
"A La, muội… muội đã ăn no chưa? Ta đi mua cho muội thêm hai chiếc nữa nhé." Mạnh Thường Hiếu xấu hổ giơ tay sờ bạc trên người.
"Ta ăn no rồi, chúng ta đi thôi!" Cuối cùng cũng được ăn thịt, ăn trứng gà, đã cơn thèm, tâm trạng của Mạnh Thanh La vô cùng tốt.
"Được, đi thôi!"