Chương 681: Ông Ấy Rất Khổ Sở
Chương 681: Ông Ấy Rất Khổ Sở
“A, a… Tốt quá, ℓần này chúng ta không cần ℓên trấn mua nữa!” Bát Lang nghiêng người xuống ngựa.
Hai huynh đệ xuống ngựa, Trần tướng quân sai thủ hạ đưa đồ của họ cho họ, tiếp tục mang đồ của Yến vương gia và nhị bá về.
Nhận được đồ ăn từ nhà, còn có ngân phiếu tỷ tỷ cho và thư tỷ tỷ viết, hai thiếu niên Bát Lang và Tam Lang đều vui vẻ như ăn tết.
“Được!” Tam Lang cũng cười tươi rói.
Ngày hôm đó, Mạnh Thanh La lại tới.
Nhìn Mạnh Thanh La nhàn nhã đi vào phòng, còn huýt sáo nữa, mặt Thái sư phụ đầy rối rắm: “Huyện chủ, thứ ngươi muốn ta bắt chước dùng để làm gì? Sao ta thấy huyện chủ có vẻ gấp thế?”
Vì trước kia tạo giấy, Mạnh Thanh La chỉ muốn một hai tháng tới một lần, trái lại Yến Tu Trúc hỏi tới rất nhiều.Hắn nói hắn vẫn bình an, không cần quan tâm tới hắn, có lẽ về Quan Châu trước ngày Mười Lăm tháng Tám.
Mạnh Thanh La không cần chạy ra ngoài nữa, ở nhà ngoài giám sát Yến Tiểu Bàn Tử giảm cân thì bỏ hết tâm sức vào chuyện trong nhà, số lần chạy tới điền trang đối diện cũng tăng lên nhiều.
Thái sư phụ không biết là nàng không có chuyện gì làm nhất thời căng thẳng.Nhưng bây giờ tạo thứ này, ông ấy không biết nó dùng làm gì, huyện chủ lại mỗi ngày đều tới một lần. Ông ấy đã muốn hỏi lâu rồi, nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng.
Hôm nay thật sự không nhịn được nữa, mấu chốt là ông ấy cũng không có đầu mối gì, huyện chủ lại gấp như thế, khiến ông ấy mất ngủ mấy ngày nay!
Ông ấy rất khổ sở!Ông ấy sốt sắng đến độ sắp đập đầu vào tường, lần đầu tiên cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, không đủ thông minh.
“Hả? Không gấp, không gấp. Thái sư phụ, ông hiểu lầm rồi, gần đây ta ở nhà, cũng không có chuyện gì làm, nên mới rảnh rỗi lang thang tới đây, muốn xem ông làm tới đâu rồi, không muốn gây áp lực cho ông.” Mạnh Thanh La khoát tay lia lịa, chạy mất.
“Ồ…” Thái sư phụ làm rõ nguyên nhân thì thở phào nhẹ nhõm.Nhưng trong lòng ông ấy lại oán thầm: huyện chủ người có biết là người sắp lang thang đến độ biến thành lưu manh trên phố rồi không, dọa chết lão Thái ta rồi!
Mạnh Thanh La không ngờ mình đi dạo lại khiến Thái sư phụ có áp lực, nên những ngày tiếp theo chỉ ở nhà chơi với ba sủng vật, chọc hổ chọc gấu, cũng không qua bên đó nữa.
Vì vậy, Mạnh Thanh La cảm thấy mình rảnh rỗi mọc mốc cả lên đã kéo gia gia nhà mình, rốt cuộc lại đi gây dựng một tiêu đội.Trước kia gia gia đi áp tải, có kinh nghiệm, Mạnh Thanh La lại không thiếu bạc.
Gia tôn hai người cùng nhau làm, một người ra chủ ý và tuyển người, một người vung tiền ra, không tới nửa tháng đã thành lập được một tiêu đội nhỏ.
Tiêu đội có tổng cộng mười lăm người.…
Chỉ chớp mắt, những ngày nóng bức đã từ từ giảm bớt, mấy thiếu niên trong nhà và cha lại phải đi học, Nhị Lang cũng trở về kinh thành.
Yến Tu Trúc vẫn còn ở Giang Nam, sợ Mạnh Thanh La, Yến vương phi và Yến Tu Doãn lo lắng cho an nguy của mình nên đã để bồ câu đưa thư về nhà.
Tiêu đội này cũng không nhận sinh ý bên ngoài, chỉ vận chuyển vật phẩm sinh ý trong nhà đã đủ khiến họ bận rộn rồi.
Vì vậy, mì ăn ℓiền của Mạnh Thanh La tên ℓà “mì ăn ℓiền May mắn”.
Giấy thì tên ℓà giấy vệ sinh “Sạch Sẽ Mỗi Ngày”. Mạnh Thanh La đã nghĩ xong rồi, sau khi phỏng chế được băng vệ sinh, sẽ gọi ℓà bông vệ sinh “Thoải Mái Hằng Tháng”