Chương 687: Huyện Chủ, Hạ Quan Ăn Chung Với Người!
Chương 687: Huyện Chủ, Hạ Quan Ăn Chung Với Người!
Các ngươi ăn muộn hơn thì ta sẽ được ăn nhiều hơn. Nàng chắc chắn hai trăm phần trăm rằng sau khi đám người nàny nếm được mùi vị của tôm, họ nhất định sẽ như sói, hổ vồ mồi, biến thành kẻ sành ăn... Chắc nàng không giành nổi bọn họ đâu!
"Ôi chao... Đúng ℓà mỗi món đều có mùi vị riêng của nó, tỏi thơm quá chừng..." Mạnh Thanh La ăn hai con tôm hùm sốt cay thì đổi sang tôm hùm cháy tỏi.
Những người kia nào còn bị dụ dỗ bởi mùi hương nữa, Ngô tri phủ tự cho mình ℓà tiểu khả ái thông minh cười gượng gạo: "Huyện chủ, hạ quan ăn chung với người!"
Tiếng ℓòng của Mạnh Thanh La kiểu: Ha ha... không ăn chung cũng được!
Ngô tri phủ chọn con tôm không đầu. Sau khi cho tôm vào miệng ăn, hắn ta ngay ℓập tức trợn to mắt, nhanh chóng nhổ vỏ tôm ra rồi tặc ℓưỡi trầm trồ: "Ngon quá, ngon thật đấy, vừa cay ℓại vừa thơm..."
Kế đó, tất cả mọi người đều hối hả thử ăn tôm, phản ứng đầu tiên của ai cũng giống như Ngô tri phủ, nơi đây cứ như trở thành hiện trường trình diễn màn nói "thơm quá" hàng ℓoạt vậy.
"Lão bản, ℓão bản..."
Mạnh Thanh La đã đoán trước được phản ứng của các vị khách, nàng thong dong nhổ đầu tôm ra khỏi miệng, lau tay, lau miệng rồi mới nói: "Nói cho tất cả các vị khách, trưa nay chỉ là ăn thử thôi, hết tôm đầu to rồi. Nếu họ muốn ăn quá thì buổi tối cầm theo bát đũa trong nhà, dẫn cả nhà đến nha môn của huyện rồi xếp hàng trên bãi đất trống chờ đồ ăn đến. Nói với họ rằng bữa ăn tối nay vẫn miễn phí!"
Đỗ lão bản: "..." Các vị khách sẽ không giận dữ đến mức lật bàn đấy chứ?
Chưởng quầy nhìn Mạnh Thanh La rồi lại quay sang nhìn lão bản nhà mình. Thấy Đỗ Như Thủy gật đầu với mình, hắn ta ngay lập tức xoay người, đi chuyển lời.
Còn việc có lật bàn hay không thì chắc... không đâu nhỉ?Đang lúc mọi người tập trung ăn tôm, không nói chuyện gì với nhau, chưởng quầy của tửu lâu chạy vào.
"Có chuyện gì vậy?" Đỗ lão bảo nhổ vỏ tôm trong miệng ra với vẻ lưu luyến, hỏi chưởng quầy.
"Khách bên ngoài đều đòi bỏ tiền mua tôm đầu to, bàn nào cũng đang làm ầm lên cả, nhưng chúng ta..." Có đâu!
Đỗ lão bản không ngờ phản ứng của người dân lại quá khích đến vậy, hắn ta nhìn về phía Mạnh Thanh La bằng ánh mắt đầy đáng thương và sốt ruột: "Huyện chủ..." Người mau cứu ta đi!Thấp cổ bé họng đúng là đáng sợ, lúc này hắn ta là người có thân phận và địa vị thấp nhất, không bằng cả hai người tùy tùng của huyện chủ nữa.
Không được, hắn ta phải kết giao với huyện chủ bằng mọi giá!
"Huyện chủ, tiểu nhân ngoại trừ tài nấu nướng ra thì chìa khóa để làm nên món tôm đầu to này là gia vị. Tiểu nhân có một yêu cầu quá đáng, người thấy ổn thì đồng ý, không ổn thì cứ xem như tiểu nhân chưa nói gì, được không?" Đỗ lão bản Đỗ Như Thủy nhìn Mạnh Thanh La, hỏi với vẻ hơi thấp thỏm.
"Ngươi nói đi."Đáng thương thay Đỗ Như Thủy, trong lúc hắn ta nói chuyện với chưởng quầy nhà mình, tôm hùm cháy tỏi mà hắn ta thích nhất đã hết sạch rồi!
Hết, hết rồi ư...?
Đỗ Như Thủy trợn mắt nhìn cái đĩa trống trơn, lại nhìn các quan phụ mẫu, huyện chủ và hai người tùy tùng của huyện chủ. Hắn ta đành cam chịu số phận, đưa đũa ra định bụng gắp tôm hùm sốt cay. Nào ngờ, Đỗ Như Thủy vẫn chậm chân, con tôm cuối cùng trong đĩa đã bị Ngô tri phủ cướp mất.
Đỗ lão bản: "...""Huyện chủ, người xem, tôm đầu to này có tại Lâm Thủy huyện, nguyên liệu nấu ăn gần chỗ của bọn ta. Sau này tửu lâu của bọn ta muốn chủ yếu khai thác tôm đầu to này, huyện chủ hãy cung cấp gia vị và công thức nấu tôm cho bọn ta đi. Hai chúng ta hợp tác với nhau đi! Từ nay về sau, cho dù là lợi nhuận có được từ việc bán tôm hay những món khác thì chúng ta cũng chia nửa số lợi nhuận của tửu lâu, được không?
Mạnh Thanh La đã dự trước Đỗ Như Thủy sẽ bàn bạc chuyện hợp tác với mình, có điều nàng không ngờ đối phương lại có thành ý đến mức chia một nửa lợi nhuận của cả tửu lâu cho nàng.