Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 712 - Chương 712: Là Sở, Không Phải Sửu

Chương 712: Là Sở, Không Phải Sửu
Chương 712: Là Sở, Không Phải Sửu
canvasb2c7120.png"Ngươi ℓà ai?"

Đương ℓúc hồn vía Sở Tử Dữ đang ℓơ ℓửng trên mây nghĩ ngợi ℓung tung, An An nhìn thấy có một thúc thúc trông bề ngoài đẹp trai, cả người mặc hồng y đang đứng đằng kia nhìn chằm chằm vào bé và ca ca, bé ℓập tức tò mò chạy tới hỏi.

"Ồ... cháu ℓà An An đúng không? Ta ℓà bằng hữu tốt của cha cháu, cũng ℓà người hợp tác ℓàm ăn với nương của cháu. Ta họ Sở, sau này cháu cứ gọi ta ℓà Sở thúc thúc ℓà được." Sở Tử Dữ trả ℓời An An rõ ràng rành mạch, không vì bé còn nhỏ mà đáp qua ℓoa một câu ℓừa gạt bé.

“À, Sửu thúc thúc*!” An An ℓễ phép gọi.

(*Ở đây do An An nói ngọng, gọi Sở (chǔ) thành Sửu (chǒu) có nghĩa ℓà xấu)

"Sở thúc thúc!" Bình Bình cũng ℓễ phép chào hỏi Sở Tử Dữ.

Sửu? Còn có họ nào ℓà Sửu nữa sao?

Tùng Thanh: "..." Sao mà miệng mồm ngài tiện vậy chứ!

Sở Tử Dữ tìm thấy Yến Tu Trúc trong thư phòng, nhất quyết lôi kéo Yến Tu Trúc đến Mạnh gia ở bờ sông đối diện để tìm Mạnh Thanh La, nói là muốn tìm nàng để bàn chuyện làm ăn. Yến Tu Trúc bị hắn ta làm phiền đến mức không còn cách nào khác, đành phải đi cùng hắn ta đến bờ sông đối diện.

Tất cả mọi người trong Mạnh gia đều đã ra ngoài làm việc, chỉ có Hứa bà tử đang bận rộn trong bếp làm bữa trưa, Yến Tu Trúc hỏi bà ấy mới biết Mạnh Thanh La đang ở hậu viện.

"A La..."
An An dùng đôi tay nhỏ nhắn mập mạp gãi đầu, nhìn Bình Bình: "Ca ca, hình như trong Bách Gia Tính không có họ nào là Sửu cả? Đệ... đệ vẫn chưa học thuộc hết, không biết nữa!"

Hai đứa trẻ đã học thuộc Bách Gia Tính, Bình Bình học nhanh hơn, đã đọc trôi chảy từ sớm, còn An An học chậm hơn thì chỉ mới nhớ được hơn một nửa, vẫn chưa thuần thục.

Nghe An An nói như vậy, Sở Tử Dữ hơi ngơ ngác nhìn hai bé cưng, không phải vẫn có họ Sở sao? Nếu không phải hắn ta họ Sở thì chỉ sợ hắn ta cũng sẽ nghi ngờ trên đời thật sự không có người nào họ Sở.

"Có, là Sở, không phải Sửu!" Bình Bình trả lời An An.
Người ta thường nói cặp song sinh thường có thần giao cách cảm, Bình Bình vừa nghe vậy đã biết ngay An An đang nghĩ gì.

"À, nếu ca ca nói có thì là có!"

An An không muốn động não nữa, không quan tâm người này họ Sở hay là họ Sửu, ca ca thông minh hơn bé, ca ca nói gì cũng đúng cả.

“Sửu thúc thúc, thúc đến tìm cha cháu sao?”
"Đúng vậy!" Sở Tử Dữ không biết họ của mình qua miệng của bảo bối nào đó đã bị bóp méo hoàn toàn, hắn ta cười trả lời An An.

"Vậy thúc đi gặp cha cháu đi, cháu cùng ca ca và thập thất thúc ra ngoài chơi!" An An vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé về phía Sở Tử Dữ và Tùng Thanh, sau đó một tay kéo ca ca, một tay kéo tiểu thập thất chạy ra ngoài thôn trang.

“Đáng yêu quá!” Tùng Thanh đứng bên cạnh công tử nhà mình, hai mắt như lấp lánh ánh sao vì sự đáng yêu của hai đứa trẻ: “Công tử, khi nào thì ngài mới sinh được hai tiểu công tử đáng yêu như vậy chứ?” Vậy thì hắn ta sẽ có người chơi.

"Sinh cái gì mà sinh? Ta là người bình thường thì sao có thể làm được, ta không có công năng đó!" Sở Tử Dữ đang hâm mộ ghen tị với bạn từ nhỏ của mình đến đỏ mắt, nghe Tùng Thanh nói vậy, cơn giận càng bùng lên, xả thẳng ra ngoài.
"Huyện chủ..."

Nghe giọng nói của hai người, Mạnh Thanh La đang lấm lem bùn đất đầy hai tay, quay lại nhìn thấy hai người, chà chà, hai “cái nồi” của nàng đến rồi! Vừa thấy tên nhóc xui xẻo Sở Tử Dữ kia, hai chân Mạnh Thanh La bỗng dưng có cảm giác rất muốn chạy trốn. Chỉ là, có muốn trốn cũng không được, cả đời này cũng không thể trốn được, chỉ có thể tiếp tục để hắn ta cõng cái nồi đó vậy.









Bình Luận (0)
Comment