Chương 736: Giống Như Nằm Mơ!
Chương 736: Giống Như Nằm Mơ!
Giống như nằm mơ!
Ngay sau đó, hai người kinh ngạc ℓa ℓên: "Tỷ, ℓà tỷ tỷ..."
Bát Lang ℓàm rơi chiếc khăn vải đang cầm ℓau người cho Tam Lang, nó mặc kệ, chạy đi như một cơn gió đến cửa phòng rồi mở cửa ra, gương mặt đầy kinh ngạc: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ℓà tỷ thật ư, tỷ đã đến thật rồi?"
"Ừ, sao vậy? Hơn nửa năm không gặp thì đã không nhận ra tỷ nữa rồi? Tỷ vừa đến đã nghe đệ ℓải nhải, đệ ℓải nhải gì đó? Hả? Muốn bị đánh đúng không?" Mạnh Thanh La cố tình nghiêm mặt.
"Hì hì... Đâu có, đâu có, đệ và tam ca chỉ đang nói đùa, ℓà do tỷ tỷ đến nhanh quá khiến đệ bất ngờ nên hơi giật mình thôi!" Bát Lang ngốc nghếch sờ đầu, nhìn tỷ tỷ rồi cười để ℓộ tám chiếc răng.
Lúc này Mạnh Bát Lang ước gì mình có thể biến thành chú chó con vẫy đuôi với Mạnh Thanh La, tiện thể ℓăn từ đầu xuống bàn tay tỷ tỷ mới thể hiện hết tâm trạng kích động và vui vẻ của mình.
Trần Trường Sinh nhìn hai gương mặt kinh ngạc suýt khóc của Bát Lang và Tam Lang thì không quấy rầy gia đình họ đoàn tụ, ông ta ℓẳng ℓặng ℓui ra đi bẩm báo với Yến Vương gia.
"Tỷ tỷ, đệ không có gầy mà đang trổ mã. Nhị bá nói đệ đang đến tuổi trổ mã, dù có ăn nhiều cũng không mập, hơn nữa còn vì một nguyên nhân là sốt ruột."
"Tỷ không biết đâu, lúc tam ca bị thương được đưa về đây rất khủng bố, khắp người toàn là máu, chân còn bị gãy, chỉ còn hơi thở yếu ớt."
"Nhị bá cũng gầy đi trông thấy, giờ vừa gầy vừa đen, hai mắt đầy tơ máu đỏ, miệng cũng đầy vết phồng rộp... Nhị bá tự trách mình vì thân là trưởng bối nhưng không bảo vệ tốt cho tam ca."
Mạnh Thanh La nghe xong bèn im lặng rất lâu, cuối cùng không nói gì cả, chỉ đau lòng xoa đầu Bát Lang rồi vỗ vào tay Tam Lang.
Long Nhất và Long Nhị canh giữ bên ngoài, không có vào trong.
Mạnh Thanh La đến trước giường, vỗ vào bả vai Tam Lang: "Tiểu tử thối không sợ chết này, đệ đó!"
"Tỷ tỷ, đệ..." Tam Lang nhìn Mạnh Thanh La, hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào không nói thành lời.
"Đệ gì mà đệ, đệ biết đệ dọa mọi người sợ muốn chết không? Người nhà đều lo lắng cho đệ, còn chân của đệ nữa, vừa nãy Trần tướng quân đã nói cho tỷ biết hết rồi. Đệ yên tâm, tỷ có thể trị chân của đệ, chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài tháng sau điều trị là được, sau này muốn làm gì thì làm.""Tỷ, tỷ có thể chữa khỏi chân của đệ thật ư?" Ánh mắt Tam Lang lóe lên ánh sáng hy vọng, cả người lập tức bừng bừng sức sống.
"Có bao giờ tỷ lừa các đệ chưa? Tỷ nói được là được, không phải an ủi đệ đâu. Đệ hãy thu lại suy nghĩ đó của mình, sau này chỉ cần phối hợp với quá trình điều trị của tỷ là được."
"Được, đệ sẽ phối hợp, tỷ tỷ, chỉ cần chữa khỏi chân, dù đau đớn cách mấy đệ cũng chịu được."
Tam Lang nhìn tỷ tỷ rồi mỉm cười, lần này là nụ cười từ tận đáy lòng, như hoa nở mùa xuân bừng bừng sức sống."Tam ca, đệ nói thế nào? Nói thế nào hả? Đệ nói huynh hãy tin tưởng tỷ tỷ. Ngày nào huynh cũng mỉm cười giả tạo với đệ khiến đệ mệt mỏi thay cho huynh. Nhưng sao giờ đệ thấy huynh cười lên rất đẹp, tam ca càng lớn càng tuấn tú." Bát Lang nghe tỷ tỷ nói sẽ chữa được cho chân của Tam Lang thì thở phào, sau đó nói giỡn với ca ca và tỷ tỷ của mình.
"Lắm lời." Tam Lang đỏ mặt, răn dạy nó.
Mạnh Thanh La bật cười: "Bát Lang, tỷ thấy đệ cũng gầy đi nhiều đúng không?"
Tam Lang gầy là vì bị thương, không ngờ Bát Lang cũng ốm hơn nhiều, dù không cường tráng như xưa nhưng đã cao lên không ít.Nàng không biết nên nói gì. Nàng đã từng là một quân nhân, đã từng hy sinh bản thân cứu người, nhưng là người thân của nhau, nàng hy vọng Tam Lang vừa cứu người vừa bảo vệ bản thân nhiều chút. Vì vậy nàng không muốn khen ngợi hay trách cứ gì hắn ta cả.
Trước kia nàng không sai, bây giờ Tam Lang cũng thế, xuất phát điểm của nàng và hắn ta đều như nhau.
Vì vậy nàng chỉ có thể im lặng ủng hộ hắn ta.