Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 741 - Chương 741: Thăng Chức

Chương 741: Thăng Chức
Chương 741: Thăng Chức
canvasb2c7410.pngMạnh Thanh La mỉm cười nói với Tam Lang, mặc dù cấp bậc của nhị bá và Tam Lang bằng nhau, nhưng chức thiên phu trưởng của ông ấy không chỉ ℓà chức vị có tiếng không có miếng, có thực quyền quản ℓý hơn một nghìn thủy quân.

"Được, cảm ơn tỷ tỷ." Tam Lang vui vẻ ôm thăng chức ℓệnh, mỉm cười rạng rỡ, hắn ta gặp nạn ℓớn nhưng không chết, chắc chắn có phúc phần về sau.

Người của Trịnh gia thôn nhanh chóng đến đây, sau khi nhận được tin báo, họ đã chuẩn bị ℓễ vật đâu vào đấy và đến vào sáng hôm sau.

Nếu không vì tập tục không nên đến thăm bệnh nhân vào chiều tối và ban đêm thì có ℓẽ họ đã chạy đến ngay sau khi nhận được tin tức.

Những người đại biểu cho Trịnh gia trang bao gồm Trịnh trưởng thôn, Trịnh huyện ℓệnh, Hoàng phu nhân và hai đứa con của mình.

Ban đầu hai đứa nhỏ không đi cùng, nhưng phu thê Trịnh huyện ℓệnh không chịu nổi trước sự nài nỉ của chúng, muốn đếm thăm tiểu ca ca đã cứu họ mới chịu.

Mọi người và Trần tướng quân cùng đi vào.

Sau khi Trịnh huyện lệnh quay về đã xử lý xong công việc, khó khăn lắm mới hỏi thăm ra thân phận của người đã cứu cả thôn họ, không ngờ hắn ta không chỉ là một binh lính bình thường như trong tưởng tượng của họ.

Khi Trịnh huyện lệnh biết binh sĩ mới mười lăm tuổi này là Mạnh tam công tử - tôn tử của Phúc Ân Bá tước phủ vừa được Tân hoàng sắc phong, là đệ đệ của thần y huyện chủ kiêm Thế tử phi của Yến Vương phủ, họ quyết định phải đưa tạ lễ bày tỏ được tấm lòng của mình. Tiền bạc không cần nhắc đến, dù tặng tiền bạc nhiều hay ít cũng không tốt, đưa ít không đủ bày tỏ tấm lòng của họ, còn đưa nhiều thì thần y huyện chủ sẽ không nhận.

Mọi người dập đầu cảm tạ và đưa tạ lễ xong mới ngồi xuống trò chuyện, Hết nói việc nhà lại hỏi thương thế của Tam Lang, bây giờ đã hồi phục đến đâu, sau này có ảnh hưởng gì nữa không.

Mọi người nghe Tam Lang bị hải tặc đánh gãy chân, cắt đứt gân chân, lúc cứu trở về chỉ còn một hơi tàn, đã chịu rất nhiều đau đớn.
Cả nhóm đi vào phòng dưỡng thương của Tam Lang.

Điều khiến mọi người kinh ngạc đó là, đoàn người Trịnh gia trang vừa vào cửa và giới thiệu lẫn nhau, Trịnh trưởng thôn và hai đứa trẻ đã lùi về sau rồi quỳ phịch xuống, trịnh trọng dập đầu với Tam Lang trên giường. Mặc dù Trịnh huyện lệnh không quỳ nhưng cũng khom người bái lại một góc chín mươi độ, bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Cái gì thế này?

"Ôi đừng đừng, Trịnh trưởng thôn, xin lão nhân gia ngài hãy mua đứng lên, ngài mau đứng lên, Tam Lang chỉ là một người trẻ tuổi, sao nhận nổi lễ lớn của ngài được chứ."

Tam Lang ngơ ngác trên giường nhưng hắn ta không thể làm gì, Mạnh Thanh La khẽ giật mình và phản ứng ngay, nhanh chóng bước tới đỡ lấy Trịnh trưởng thôn với mái tóc hoa râm đứng dậy, Trần tướng quân cũng đỡ hai huynh muội sinh đôi dậy theo.

"Nhận được chứ, huyện chủ, người Trịnh gia trang chúng tôi không thể báo đáp công ơn sâu nặng của Mạnh công tử, chỉ đành khắc ghi trong lòng, không từ nào có thể diễn tả sự biết ơn của bọn ta đối với công tử."

Trịnh trưởng thôn đứng dậy rồi dâng tạ lễ quý báu lên, bao gồm một nhánh sâm già năm mươi năm tuổi, sáu con gà mái, đường đỏ bổ máu...

Toàn bộ đều là thuốc bổ và thực phẩm dinh dưỡng, không có tiền bạc.
Nếu không vì huyện chủ tới kịp, không chừng hắn ta phải nằm trên giường cả đời, những người lớn ở Trịnh gia trang đau lòng không chịu nổi, càng cảm kích hắn ta hơn. Trịnh Nhất Minh ngồi đó nhìn Tam Lang với vẻ kính nể và sùng bái, Trịnh Lạc Bội đau lòng đến rơi nước mắt.

Lúc người lớn đang trò chuyện với nhau, Trịnh Lạc Bội lau nước mắt, vẫn lén nhìn thiếu niên đang nửa nằm trên giường. Nàng ấy càng nhìn càng thấy hắn ta tuấn tú, oai hùng, là thần tiên do ông trời phái tới cứu nàng ấy.

Gương mặt nàng ấy dần đỏ bừng, trái tim cũng đập loạn nhịp.






Bình Luận (0)
Comment