Chương 77: Đặt Tên Cho Hai Bánh Bao Nhỏ
Chương 77: Đặt Tên Cho Hai Bánh Bao Nhỏ
"Nương, người nhìn kìa, có, có rau rồi!"
Bọn trẻ con trông hào hứng đến ℓà rõ!
"Ôi, cha nhìn kìa, cha nhìn kìa có thỏ..." Thất Lang đi phía trước Mạnh Thanh La cũng hào hứng reo ℓên.
"Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một ℓát, ăn chút gì đi." Mạnh ℓý chính nhìn xung quanh, hiếm ℓắm mới gặp được một thảm cỏ xanh rì thế này.
Bởi vì đã ℓeo núi suốt cả buổi sáng nên tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, vả ℓại nếu tiếp tục đi ℓên nữa thì đường núi sẽ ngày một gập ghềnh hơn, ℓúc đó cho dù muốn nghỉ ngơi thì cũng không tìm được nơi nghỉ chân.
Nửa sáng nay mọi người hăng hái đi được một quãng đường rất dài, bởi vậy đã bỏ xa những dân chạy nạn khác ở dưới chân núi.
Họ không nhớ nổi rằng đã bao ℓâu mình không gặp ℓại màu xanh ℓá mát rượi, thảm cỏ xanh um tươi tốt bao ℓa hiện ra trước mắt ℓàm cho tâm trạng họ trở nên thoải mái hơn hẳn.
"Vâng, để cháu nghĩ xem." Mạnh Thanh La nhoẻn môi cười, đồng ý ngay tắp lự, nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Đại Bảo thì sau này gọi là Mạnh Trường Bình, còn Tiểu Bảo thì gọi là Mạnh Trường An vậy."
"Mặc dù hai cái tên này hơi phổ thông nhưng cả đời cháu cũng không mong cầu xa vời con của cháu vượt trội nhường nào, chỉ hy vọng đời này chúng khỏe mạnh, bình an, như vậy là tốt lắm rồi."
Bất kỳ người làm mẫu thân nào cũng có tâm nguyện như thế, họ không mong con cái có tiền đồ bao nhiêu, chỉ hy vọng chúng được khỏe mạnh, bình an trọn đời mà thôi.
"Được, vậy thì Trường Bình, Trường An... Tên hay lắm!" Lão gia tử gật gù tán thành, nhìn Đại Bảo đang được nhi tử ngốc ôm trong lòng, trêu bé: "Đại Bảo, từ nay về sau, bé ngoan nhà cháu sẽ có tên là Trường Bình, cháu có thích cái tên này không nào?"Đại Bảo đang nhìn khắp nơi với vẻ bỡ ngỡ thì bình tĩnh ngó sang thái ngoại công, đâu đó chút cảm xúc thoáng hiện trên gương mặt trong trẻo và lạnh lùng của bé. Đại Bảo cất tiếng với thái ngoại công: "A..."
"Ái chà, Trường Bình nhà ta nói chuyện kìa. Nó nói thích đúng không?"
"A..."
Trường Bình lại đáp một tiếng.Lão gia tử bật cười, Mạnh Thanh La cũng cười hạnh phúc, hóa ra Đại Bảo hiểu họ đang nói gì thật, đúng là bé đang đáp lại gia gia thật rồi!
"Ha ha, Đại Bảo thích tên được nương đặt rồi, còn Tiểu Bảo thì sao? Con có thích không?" Mạnh Thanh La ôm Tiểu Bảo lên, mặt đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn của bé rồi nhìn thẳng vào mắt bé.
"A, a..."
Thích! Tên con còn hay hơn ca ca nữa!"Ha ha..." Mạnh Thanh La vui vẻ đến mức cười khúc khích một tràng dài, song tiếng cười của nàng chẳng khác gì gà mái đẻ trứng vậy, còn hôn chụt chụt khắp khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Bảo những mấy lần liên tiếp.
Lão gia tử: ...
"Vâng?" Mạnh Thanh La nhìn về phía lão gia tử.
"Trước đây hai đứa nhóc còn nhỏ, chưa được đặt tên cũng chưa được ghi tên vào gia phả, khi nào cuộc sống của chúng ta ổn định rồi phải cho hài tử vào gia phả, vào hàng đinh. Trong chuyến hành trình này cháu hãy nghĩ tên cho nó, cháu thấy sao?"
Mặc dù lão gia tử trù trừ đắn đo nhưng vẫn quyết định hỏi, sở dĩ trước đây ông cụ không dám nhắc đến điều này là vì bận tâm đến suy nghĩ của tôn nữ.
Trong thời gian vừa qua, thấy Mạnh Thanh La có vẻ đã từ từ quên đi chuyện ở kinh thành, dường như lối suy nghĩ của nàng đã cởi mở hơn trước, lúc này Mạnh lão gia tử mới dám nhắc đến.Người Mạnh gia tìm một khu đất trống, lấy đệm, tấm phủ chăn hoặc bao tải dùng để lót nằm ngủ mà họ thường dùng ra khỏi tay nải hoặc gùi.
Cả gia đình người thì khuân vác, người thì ngồi, người thì nằm... Hóng gió núi mát lành, ăn lương khô, uống nước, khép mắt nghỉ ngơi.
Mạnh lão gia tử liếc mắt nhìn Mạnh Thanh La đang chơi với Tiểu Bảo, lại quay mặt sang Đại Bảo được lão nhi tử ôm trong lòng mà im thin thít chẳng nói gì, còn vừa túm tóc vừa quay đầu tò mò nhìn xung quanh.
Gõ tẩu thuốc đang cầm trên tay, ông cụ gọi tôn nữ của mình: "A La."