Chương 789: Ta Có Thể Nói Nương Nghe Không Hiểu Không?
Chương 789: Ta Có Thể Nói Nương Nghe Không Hiểu Không?
Năm ngoái, Mạnh Thanh La và hai hài tử đón tết ở kinh thành, khi đó bên cạnh nàng có tổ mẫu, có sư phụ, có nương, có biểu ca Liễu Bất Phàm và cả nhị ca nữa.
Năm nay, mấy hôm trước người trong nhà gửi thư tới nói biểu ca Liễu Bất Phàm đã về Doãn Châu đón tết, nhị ca không muốn một mình đón tết cả kinh thành nên cũng trở về Phúc Lai thôn trước đó rồi.
Lúc này chắc hẳn mọi người ở nhà cũng đang quây quần bên nhau ăn bữa cơm trừ tịch!
Mạnh Thanh La, Yến Vương phi, Tam Lang, Bát Lang, Bình Bình và An An đều uống rượu gạo hoặc nước hoa quả.
Nhị Hắc ăn xong con cá lớn, uống xong mật ong, nó bỗng dưng ngửi thấy mùi rượu mạnh lan tỏa từ tiền viện.
Nhị Hắc gầm lên một tiếng với Bạch Lãng, sau đó nhanh chóng chạy đến tiền viện, chạy vào phòng Mạnh Thanh La theo thói quen.Bên này ăn uống sung sướng trên bàn ăn, bên kia, trên lãnh địa của Nhị Hắc và Bạch Lãng trong hậu viện cũng bày đầy thức ăn ngon, thịt bò tươi, cá tươi, cộng thêm sữa chứa nước linh tuyền, mật ong chứa nước linh tuyền...
Nhân gian ăn tết, bọn chúng không được ăn thế giống như vậy sao?Mạnh Thanh La kính Yến Vương phi một ly, sau đó liếc mắt qua đại hài tử nhà mình, phát hiện bé đang tập trung lắng nghe cha và Ngũ Đại Nho nói chuyện, bàn tay bưng rượu của Mạnh Thanh La khựng lại, hỏi bé: “Bình Bình nghe có hiểu không?”
Bình Bình gật đầu: “Nương, con nghe hiểu được, lão sư đã từng giảng giải cho con!”Mạnh Thanh La: “...” Nàng cảm thấy An An chẳng những trông giống nàng mà tính ham ăn và trí tuệ cũng rất giống nàng!
Lần đầu tiên Mạnh Thanh La bị đả kích vì đại nhi tử nhà mình!Mạnh Thanh La: “...” Ta có thể nói nương nghe không hiểu không?
Mạnh Thanh La lại quay sang nhìn An An, trông thấy hai bàn tay mũm mĩm của bé ham ăn nhà mình đang cầm một cái chân ngỗng to béo mà gặm, gặm đến nỗi khóe miệng dính đầy dầu, thỉnh thoảng còn ăn rất say sưa, trông rất ngon miệng, hoàn toàn không nghe thấy cha và Ngũ Đại Nho đang nói chuyện.Trên bàn vuông trong phòng Mạnh Thanh La có mấy bình rượu mạnh, là rượu được chuẩn bị để dùng nếu bên ngoài không đủ uống.
Nhị Hắc đã có kinh nghiệm lén uống rượu, lần này không dám uống trong phòng Mạnh Thanh La nữa, sợ bị nàng phạt đi làm việc, vậy nên nó dùng hai cái chân ôm mấy bình rượu mạnh chạy về hậu viện, chuẩn bị chia sẻ cho Bạch Lãng, không thể một mình.
Chúng ta đều ℓà huynh đệ tốt của nhau, nếu ℓàm chuyện xấu thì phải ℓàm cùng, nếu bị phạt thì phải bị phạt cùng nhau.
Chỉ chốc ℓát sau, Yến Tu Trúc đã trở ℓại, nhưng hai tay trống trơn, Mạnh Thanh La khó hiểu nhìn hắn, hắn ℓàm gì thế? Rượu đâu?
Nàng còn chưa kịp hỏi thì đã nghe Yến Tu Trúc hỏi mình: “A La, ta nhớ ℓúc nãy nàng có để bốn bình rượu trên bàn, nhưng vừa rồi ta không nhìn thấy, nàng ℓại cất đi đâu rồi?”