Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 79 - Chương 79: Ông Lão Nhặt Về Biết Chữa Bệnh

Chương 79: Ông Lão Nhặt Về Biết Chữa Bệnh
Chương 79: Ông Lão Nhặt Về Biết Chữa Bệnh
canvasb2b790.pngVóc người của ℓão gia tử không cao mà cũng không mập, Mạnh Thanh La và Dương thị người nhấc đầu, người nhấc chân, cứ thế đưa mông ℓão về.

"Tức phụ của ℓão tứ, Thanh La, sao hai người ℓại đưa người chết về thế hả? Xui xẻo chết đi được!" Trên đường về, họ tình cờ bắt gặp Hồ bà tử đang ngồi cầu.

Khi tnỉnh ℓại, Tiết Dương phát hiện mình đang bị ai đó đưa đi.

canvasb2b791.png"A... Xác chết vùng dậy! Xác chết vùng dậy kìa! Cứu ta với..." Hồ bà tử sợ hãi đến nỗi răng kêu cầm cập, bỏ chạy té khói, vừa chạy vừa bàng hoàng ℓa hét om sòm.

Trời đất ơi, sao mà dữ dằn thế kia!

Còn dữ hơn tức phụ ông ấy khi xưa nữa!

Tiếng thét chói tai của Hồ bà tử làm những người đang nằm nghỉ ngơi trên thảm cỏ giật mình dậy.

Mọi người cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra qua tiếng thều thào đứt quãng của bà ta.
"Hai người thả ta xuống đi, ta tự đi được."

Tiết Dương đã tỉnh nên cũng ngại để hai người khiêng mình đi tiếp.

"Đi cái gì mà đi?" Dương thị trừng đôi mắt hạnh của mình: "Sau đầu sưng to một cục, tay trái cũng gãy rồi, mình mẩy ngươi toàn là vết thương cả."

Tiết Dương: ...
Thân xác này đã dơ bẩn mất rồi!

Ông ấy không còn trong sạch nữa rồi!

Chẳng lẽ đây là mất trinh muộn mà người ta thường nói đây ư?

Nếu như Mạnh Thanh La biết ông lão đã bạc cả lông mày và râu này suy nghĩ những điều đen tối trong đầu thì phỏng chừng sẽ cười đến đau cả bụng cho mà xem.
Tiết Dương: ...

Dương thị: ...

Mạnh Thanh La: ...

Hai mẫu nữ nhìn nhau, không hẹn mà cùng bước tiếp. Cho dù ông lão này đã tỉnh hay chưa thì dù sao ông ấy cũng đang bị thương, đưa về đã rồi tính.
Tiết Dương bảo rằng mình là đại phu, thấy các châu chịu cảnh hạn hán, vốn dĩ muốn đi chu du khắp nơi để hành y cứu người, kết quả là lương thực, nước và bạc của ông ấy đều bị bọn chạy nạn cướp sạch.

Nói chung, ở hiền khó mà gặp lành được!

Không còn cách nào khác, Tiết Dương đành phải lên núi hái một ít dược liệu để chuẩn bị đi bán, hoặc chữa bệnh cho người khác để đổi một ít thức ăn, cuối cùng sơ sẩy đạp hụt, lăn xuống núi.

Trước khi hôn mê, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Tiết Dương chính là: Thôi xong, chưa cứu được ai mà đã làm bản thân khốn đốn thế này rồi.
Còn nếu Mạnh đại bá biết thì có khi sẽ sợ tới mức ném Tiết Dương xuống núi ngay tại chỗ cũng nên.

Những ngày kế tiếp, đội ngũ chạy nạn của Mạnh Thanh La có thêm một ông lão với ngoại hình kỳ lạ.

Râu tóc bạc phơ, cổ trẹo sang phải, tay trái được treo trước ngực, chân đi khập khiễng, cõng gùi thuốc quý báu của ông ấy trên lưng.

Mạnh lão bà tử không biết cách chữa trị chấn thương, Mạnh Thanh La thì lại không thể bộc lộ kỹ năng băng bó của mình cho người khác thấy, tất cả đều là lão đầu tử chỉ huy người nhà nàng làm, thuốc được dùng cũng là thuốc trong gùi mà Mạnh Thanh La đã nhặt về giúp ông ấy.
"Làm gì mà hét om sòm thế?"

Mạnh lão gia tử quở trách bà ta, cùng với Mạnh đại bá nhanh chóng đứng dậy tiến về phía chỗ của Mạnh Thanh La. Thấy họ mang một người về thật, sau khi hỏi cặn kẽ tình hình, hai người ngẫm nghĩ một hồi rồi đỡ lấy Tiết Dương, khiêng giúp hai mẫu nữ, đưa Tiết Dương về thảm cỏ xanh.

Tiết Dương vùng vẫy chống cự không có tác dụng: Hu hu... Cường đạo! Thổ phỉ! Cả nhà này đều quá hung dữ, quá vô lý!

Mặc dù cứu ông ấy một mạng nhưng lại bắt ông ấy phải thấy có lỗi với tức phụ của mình, già đầu cả rồi mà còn bị nam nhân ôm về nữa chứ!








Bình Luận (0)
Comment