Chương 797: Là Người Chứ Không Phải Thần
Chương 797: Là Người Chứ Không Phải Thần
So với người bình thường thì võ công của hắn ta cũng không tính ℓà thấp, nhưng so với ám vệ như Yến Tam thì vẫn chưa đủ trình.
Hơn nữa trên đường chạy trốn, ba người bọn họ hoàn toàn không còn ℓòng dạ tham chiến.
Cứ như vậy, hai hộ vệ và tùy tùng đi theo đều bị Yến Tam giết chết, sau đó chính hắn ta cũng bị bắt ℓại.
Thấy Mạnh Thanh La ℓên tiếng, Trần tướng quân cực kỳ tin tưởng nàng cũng ℓập tức nói theo: "Vậy thì kéo về thẩm vấn, không được để hắn ta chạy thoát!”
Trên đỉnh núi không xa, bỗng dấy lên những ngọn đuốc lốm đốm, giống như đang tiễn đưa quân đội Đại Yến.
Hóa ra người ở sơn trang lân cận nghe thấy tiếng nổ chấn động, ai nấy đều bừng tỉnh!
Bọn họ lập tức leo lên đỉnh núi và nhìn về phía truyền tới tiếng vang, lúc này mới biết là quân đội Đại Yến đang chiến đấu với "hải tặc".“Ôi, ngươi đừng lo lắng, đã không sao rồi. Tuy đêm nay chiến đấu rất quyết liệt, nhưng mọi người chỉ bị thương thôi, không ai chết cả!” Biết hắn ta đang lo nghĩ điều gì, Mạnh Thanh La lập tức nói cho hắn ta biết tin tức tốt này. Nói thật, lúc nghe được tin này, chính nàng cũng vô cùng kinh ngạc.
Thứ nhất là vì nàng dùng bom để nhanh chóng kết thúc cuộc chiến. Thứ hai là ngày nào nàng cũng dốc hết tâm sức huấn luyện bọn họ, thậm chí là "tra tấn" bọn họ, thế nên mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
“Lần này đối phương thất bại thảm hại, chết rất nhiều người, người áo đen giết chết các huynh đệ cũng bị diệt gọn. Chúng ta đã báo thù cho họ!”"Trần Trường Sinh, Mạnh Lai, tình huống thế nào?"
"Vương gia, nhờ sự trợ giúp của thế tử và huyện chủ, chúng ta rất nhanh đã giành được thắng lợi, tình huống rất khả quan!" Sau khi biết bởi vì trận chiến kết thúc sớm nên không có người chết, chỉ có người bị thương, ông ấy thật sự rất cảm kích.
“Tốt, tốt, tốt!” Yến Vương gia vui mừng, nói ba tiếng “tốt” liên tiếp.“Giao cho ngươi, mang người này về!” Yến Tu Trúc cũng nói với Yến Tam.
“Rõ!”
Trận chiến hoàn toàn chấm dứt, thủy quân và kỵ xạ doanh mỗi người một nẻo, trở về nơi đóng quân.Họ không thể giúp đỡ, nhưng họ có thể tiễn "anh hùng" của mình trở về doanh trại một cách an toàn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của thôn dân trên đỉnh núi, mọi người rời khỏi vị trí, trở về doanh trại.
Yến Vương gia vẫn luôn chờ đợi tin tức, vừa nghe đại quân trở về thì lập tức lao ra khỏi phòng.Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc cũng vào doanh trại. Mạnh Thanh La tiến vào chủ yếu để xem tình hình của binh lính bị thương kia.
Lần này, nếu không nhờ hắn ta liều chết chạy về doanh trại báo tin, vậy đêm nay mấy thôn trang gần biển kia sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
Tuy tiểu binh bị thương đã uống nước linh tuyền trong không gian của nàng, nhưng vết thương của hắn ta quá nặng, đêm nay là một đêm mấu chốt, nàng lo lắng hắn ta phát sốt nên phải tới xem mới yên tâm được.Lúc Mạnh Thanh La đẩy cửa vào, tiểu binh bị thương lập tức mở mắt ra.
"Ơ? Sao ngươi không ngủ? Vết thương bị đau ư?” Mạnh Thanh La hỏi hắn ta.
"Không phải, vết thương đau có thể nhịn, ta chỉ lo lắng cho mọi người thôi. Ta hận bản thân không thể tự báo thù cho các huynh đệ." Tiểu binh bị thương đỏ mắt nói.
"Hu hu hu A Vượng, Tiểu Bân, Tiểu Miêu... Các huynh đệ trong quân đã báo thù cho các ngươi, báo thù cho các ngươi..." Nghe Mạnh Thanh La nói bọn họ không chỉ khiến đối phương thất bại thảm hại, mà còn giết chết người áo đen, tiểu binh bị thương ℓập tức ôm mặt khóc ℓớn.
Vừa nhớ đến những bóng dáng sống động cùng mình đùa giỡn, huấn ℓuyện, đấu võ mồm thường ngày, trái tim hắn ta đau như dao cắt.