Chương 802: Chàng Không Bỏ, Ta Không Rời
Chương 802: Chàng Không Bỏ, Ta Không Rời
Vậy ℓiệu có một ngày nào đó nàng sẽ rời khỏi đây, quay về nơi đó không? Hắn cũng không bao giờ tìm được nàng nữa!
Nghĩ đến đây, Yến Tu Trúc hơi hoảng hốt!
Yến Tu Trúc duỗi tay kéo Mạnh Thanh La, ôm chặt nàng vào ngực, cả người căng cứng: "A La, A La, nếu nàng ℓà khách đến từ nơi xa, ℓà tiên nữ ngoại thiên, có phải một ngày nào đó nàng sẽ rời đi, bay trở về nơi đó không?”
Buổi tối hôm đó, Yến Tu Trúc mất ngủ, hắn suy nghĩ rất nhiều, mãi đến khi trời gần sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Nói thẳng ra, ông ta là một người vô năng. Mà một người vô năng làm vua của một nước, dân chúng có thể sống tốt được sao?
Sau khi lấy được tin tức này, trong lòng Mạnh Thanh La hận đến nghiến răng nghiến lợi, quyết định lên kế hoạch vượt biển đến Đông Đảo quốc đánh người!
Vì thế Mạnh Thanh La nhắc lại ý định cũ với Yến Tu Trúc.Nhưng giấc mơ đó vẫn khiến hắn bừng tỉnh.
Yến Tu Trúc giật mình tỉnh giấc, ngồi ngẩn người trên giường, cố gắng nhớ lại tình cảnh trong mộng: Trong mơ, dường như hắn đang ở một nơi tiên cảnh. Hắn không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, mọi thứ đều mờ ảo hư vô. Nhưng đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng Phạn truyền đến từ một nơi nào đó.
Dưới góc độ người đứng xem, hắn nhìn thấy một thiếu niên hoạt bát, mặc áo trắng đang ngồi xổm ngắm hoa bên cạnh hồ, trong ao nở đầy hoa sen màu hồng nhạt, trông rất đẹp mắt.Nói xong, không đợi thiếu niên áo trắng trả lời, thiếu nữ áo xanh đã bay ra khỏi hồ sen, lướt về phía truyền đến tiếng Phạn, sau đó biến mất vào hư vô.
"Sao ta có cảm giác thiếu niên áo trắng kia chính là mình, còn thiếu nữ rời đi kia chính là A La nhỉ? Rốt cuộc là tại sao chứ? Nơi đó là chỗ nào?” Yến Tu Trúc ngồi đó xoa ấn đường, không hiểu tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ kì quái như vậy.
Hắn ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã sáng, bèn chuẩn bị rời giường.Trong phòng, Mạnh Thanh La cũng đã thức dậy. Hôm nay nàng phải tới quân doanh.
Ăn sáng xong, Mạnh Thanh La đi tới quân doanh, đầu tiên là dạy cho các binh lính thủy quân hát bài quân ca kia, sau đó đến nơi giam giữ Tam Đảo Mộc Xuyên.
Lần này, để tạo cơ hội cho mấy đứa nhỏ học tiếng Đông Đảo, Mạnh Thanh La dẫn theo Từ Nguyên Mộc và mấy binh lính giỏi tiếng Đông Đảo cùng đi thẩm vấn Tam Đảo Mộc Xuyên.Nhưng ngủ cũng không an ổn, hắn lại nằm mơ.
Giấc mơ lần này không phải ác mộng, cũng không phải mơ về Đại Yến như hai lần trước
Giấc mơ có chút mơ hồ.Nhưng ánh mắt của thiếu niên lại dừng trước một đóa hoa trong đó rất lâu không dời đi. Hắn biết, đóa hoa kia là đóa linh động nhất, đẹp nhất trong ao.
Tiếng Phạn lại vang lên sau lưng thiếu niên. Trong tiếng Phạn, một đóa sen nhẹ nhàng lay động cánh hoa mềm mại, biến thành một thiếu nữ áo xanh xinh đẹp.
Đôi mắt thiếu nữ sáng người, má ửng hồng, bờ môi đỏ mọng, tiếng cười lảnh lót. Nàng đứng trên lá sen, hành lễ với hắn: "Tạ ơn công tử đã chăm sóc nhiều năm. Nếu sau này có duyên gặp lại, tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp!”Thẩm vấn Tam Đảo Mộc Xuyên rất thuận lợi. Hắn ta vừa đói vừa khát, hoàn toàn không chịu nổi dụng hình, rất nhanh đã thú nhận.
Sau khi hắn ta nhận tội, lúc này Mạnh Thanh La mới biết tại sao Đông Đảo luôn phái người đến quấy phá Đại Yến. Ngoài yếu tố đại hạn, càng bởi vì quốc vương Thác Chân của Đông Đảo có hận ý với Đại Yến.
Biết tin tức này, Yến Vương gia, Trần tướng quân và Mạnh nhị bá đều cảm thấy hết chỗ nào. Chính ngươi không chăm sóc tốt cho vương phi và hài tử của mình, trái lại còn đổ sai lầm lên đầu Đại Yến quốc.
Chỉ cần hắn đồng ý và ủng hộ, nàng sẽ âm thầm rời đi.
Yến Tu Trúc cũng biết bản ℓĩnh của Mạnh Thanh La, sau khi được nàng vừa đấm vừa xoa thì cũng bất đắc dĩ đồng ý. Nhưng nàng nhất định phải dẫn theo người mà Hoàng đế cữu cữu ban cho, đó chính ℓà Long Nhất và Long Nhị.
Hơn nữa còn phải mang theo Kim Vũ và Thanh Vũ.