Chương 804: Vương Thành Đông Đảo
Chương 804: Vương Thành Đông Đảo
Bọn họ sẽ kiểm tra giấy thông hành hoặc ℓà hộ tịch của mọi người.
Ba người Mạnh Thanh La không có những thứ này, vì vậy khi gặp trạm kiểm soát bọn họ không thể xông thẳng qua được mà phải hối ℓộ chút bạc hoặc đợi đến khi trời tối thì tìm cách ℓặng ℓẽ đi qua trạm.
Mấy ngày sau, cuối cùng chủ tớ ba người cũng tới được Vương Thành của Đông Đảo.
Sau khi vào Vương Thành, Mạnh Thanh La tìm một khách điếm để nghỉ chân, sau đó bắt đầu hành động một mình.
Đến nơi này rồi, những việc mà Long Nhất và Long Nhị có thể giúp nàng cũng không còn nhiều.
Hơn nữa hai người bọn họ ra ngoài còn dễ bị người khác phát hiện thân phận, vì vậy Long Nhất và Long Nhị bất đắc dĩ trở thành bé ngoan, nghe ℓời Công chúa trốn trong khách điếm ngủ, tu tâm dưỡng tính.
“Này, huynh đệ, ngươi nói xem Công chúa ra ngoài ℓàm gì thế nhỉ?” Long Nhị vắt chéo chân, hỏi Long Nhất.
“Thời gian đã đủ lâu rồi, chẳng lẽ...” Trong lòng Tam Đảo Thác Chân chợt dâng lên dự cảm không lành, ông ta nói với thần tử: “Gọi tiên sinh tới đây, gọi Tô tiên sinh đến, ta muốn hỏi hắn xem, hắn từng nói chắc như đinh đóng cột rằng trong đêm trừ tịch người Đại Yến sẽ buông lỏng cảnh giác, nhất định chúng ta có thể đánh lén thành công cơ mà?”
Tam Đảo Thác Chân đang sốt ruột.
“Vâng, Vương thượng.” Thần tử đáp lời rồi lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
“Vương thượng, không cần gọi nữa đâu, ta tự tới rồi đây.” Nam tử được Tam Đảo Thác Chân gọi là tiên sinh bước đến. Hắn ta rất gầy, bước chân chậm rãi, nhìn giống như một bộ xác ướp biết đi.Nam tử mặc một bộ y phục màu đen, dáng người rất cao. Chiếc áo bào của hắn ta cũng không phải là trang phục của Đông Đảo mà mang kiểu dáng của Đại Yến, chỉ có điều trên đầu hắn ta đội một chiếc khăn đen che kín cả mặt mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt u ám.
Long Nhất liếc xéo Long Nhị: “Ngươi bớt hỏi đi, đây là quy tắc rồi! Hơn nữa Công chúa có thể làm gì chứ? Chắc chắn người đi tìm cái lão gia hỏa Tam Đảo Thác Chân để dạy dỗ cho ông ta một bài học rồi.”
“Ngươi nói xem, nếu Công chúa phải vào hoàng cung để dạy dỗ lão gia hỏa đó thì người có gọi hai huynh đệ chúng ta đi cùng không?” Long Nhị tiếp tục hỏi.
“Không biết, ngươi cũng biết mà, Công chúa có bản lĩnh rất lớn, lúc cần chúng ta hỗ trợ thì chắc chắn người sẽ nói, còn nếu người không cần thì chúng ta chỉ cần nghe lệnh là được.” Long Nhất khoát tay: “Chuyện của Công chúa ngươi đừng có hỏi, cũng đừng đoán nữa, ngươi có đoán tới đoán lui cũng chẳng trúng được đâu.”
“Được thôi.” Long Nhị nằm xuống, có hỏi Long Nhất cũng như không, câu nào hắn ta cũng nói không biết: “Ta chỉ cảm thấy long vệ như chúng ta làm việc thoải mái quá mức rồi. Công chúa tự mình hành động còn hai chúng ta thì nằm trên giường ở khách điếm nói chuyện phiếm, đọc thoại bản, uống trà và cắn hạt dưa, cứ như người rảnh rỗi đến xem kịch vậy!”Trước khi rời khỏi khách điếm, Mạnh Thanh La sợ hai người ở lại trong phòng buồn chán nên đã lấy mấy gói hạt dưa trong không gian ra cho bọn họ, còn tiện tay ném mấy quyển thoại bản cho họ đọc.
Cho nên hiện giờ bọn họ rất dễ chịu.
Thật ra sau khi ra khỏi khách điếm, Mạnh Thanh La không làm gì đặc biệt mà chỉ thay một bộ nam trang, kiểu y phục giống như đám con cháu nhà giàu có. Nàng đóng giả một gã công tử ăn chơi, lượn khắp phố nhìn chỗ này ngó chỗ kia, tìm những người già, thanh niên và đám trẻ con người Đông Đảo để trò chuyện, vơ vét tin tức mình cần.
Cứ như vậy, Mạnh Thanh La ra ngoài ba ngày liên tiếp, thu được không ít tin tức. Công việc điều tra đã kết thúc, nàng chuẩn bị tấn công ngay trong đêm.Buổi tối, trong Vương cung đèn đuốc sáng trưng.
Quốc vương Tam Đảo Thác Chân ôm mỹ nhân trong lòng, tay cầm rượu ngon, đằng trước có vũ cơ biểu diễn... Ông ta đang chờ Tam Đảo Mộc Xuyên thắng trận trở về và mang theo tài vật cùng với mỹ nhân của Đại Yến để ông ta hưởng dụng.
“Vẫn chưa có tin tức gì gửi về à?” Tam Đảo Thác Chân hỏi thần tử của mình.
“Bẩm Vương thượng, chưa có!” Thần tử trả lời.