Chương 81: Có Thể Chữa Khỏi
Chương 81: Có Thể Chữa Khỏi
"Thần y..." Đômi mắt Mạnh ℓão bà tử cũng đong đầy niềm hy vọng.
Không thể không nói đôi phu thê già này đã gọi rất chính xác, ông ấy được người đời mệnh danh ℓà thần y còn gì, từ Hoàng đế ℓão nhi cho đnến bách tính đều ℓan truyền những câu chuyện huyền thoại của ông ấy cả.
Tiết Dương nuốt nước miếng cái ực, thành thật mà nói, cách người Mạnh gia nhìn ông ấy khiến ông ấy hơi sợ sệt, cứ như thể muốn nuốt chửng ông ấy ngay ℓập tức vậy: "Mặc dù ta không dám chắc sẽ trị dứt bệnh nhưng hãy cho ta ba tháng, tình trạng của đứa trẻ kia chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ!"
"Được! Được..." Lão già tử mừng rơn, chà xát hai tay vào nhau: "Thần y, ta cũng không mong nó sẽ khỏe mạnh như bọn ta, chỉ cần tốt hơn bây giờ ℓà được!"
"Đúng đấy! Đúng đấy... Thần y, ngươi cứ chữa trị đi, cứ chữa trị đi, không cần áp ℓực quá đâu..." Nãi nãi tinh tế bổ sung thêm một câu.
…
"Thế... khi nào thì có thể bắt đầu chữa trị?" Mạnh đại bá cũng hào hứng hỏi, ban đầu rất nhiều đại phu đã khám đầu cho tứ đệ, thế nhưng tất cả đều bó tay cả.
Đại phu y thuật tốt hơn một chút thì bảo đã có một thứ đọng lại trong đầu tứ đệ sau khi vấp ngã, phải chờ thứ đó từ từ biến mất thì mới khỏe lên được. Tuy nhiên, đã mấy chục năm trôi qua, nhìn dáng vẻ của tứ đệ thì thứ trong đầu đệ ấy không mảy may tan biến.
"Mấy ngày nữa đi, ta..." Ông ấy đang bị trẹo cổ, tay thì gãy.
"Được, được, vậy thì chờ ngài thần y khỏe lại rồi hẵng bàn." Xưng hô của Mạnh lão gia tử đã từ lão nhân gia biến thành ngài.
"Sau này không cần gọi ta là thần y đâu, các ngươi gọi ta là lão đầu họ Tiết, Tiết lão gia tử gì đấy cũng được." Tiết lão đầu phất tay.Nhờ lý do này mà cuối cùng ông ấy cũng có thể ở lại một cách đường hoàng rồi, đúng là khó đến mướt mồ hôi mà!
"Tiết gia gia."
"?" Tiết lão đầu nhìn về phía Mạnh Thanh La. Trong gia đình này, nha đầu này xem như ranh mãnh nhất, tinh khôn nhất.
"Ta nghĩ Tiết gia gia có thể khám đầu cho cha ta từ hôm nay được rồi.""Trẹo cổ thôi mà, có trẹo mắt không thấy rõ vị trí của các huyệt đạo đâu!"
Tiết lão đầu: "..."
Người Mạnh gia: "..."
"Còn nữa, ta có thể hỗ trợ cho ngài." Mạnh Thanh La cho biết thêm.
Đùa, chữa sớm ngày nào hay ngày nấy, còn chần chờ gì nữa? Sức lao động miễn phí mà không bóc lột thì uổng lắm.
"Có thấy ta còn treo tay không!" Tiết lão đầu trừng nàng.
"Treo tay trái thôi chứ tay còn lại vẫn còn tốt chán." Mạnh Thanh La bình tĩnh liếc nhìn tay phải của ông lão.
"Ta còn bị trẹo cổ nữa mà!" Tiết lão đầu tức không chịu nổi, tiếp tục phản kháng."Được, có ngươi giúp đỡ thì có thể bắt đầu tiến hành chữa trị ngay bây giờ." Lão đầu quơ bàn tay phải lành lặn của mình lên.
Tập thể Mạnh gia cạn lời không nói nên câu, nói thật thì cách đối xử với nhau giữa Mạnh Thanh La và lão đầu cứ như ông ấy cầu xin nàng chữa trị cho cha chứ nào phải nàng cầu xin ông ấy chữa trị cho cha.
Ngân châm không ở nơi nào khác mà nằm trên đầu Mạnh Thanh La, hai người tìm một nơi yên tĩnh, lão gia tử, Mạnh đại bá và Đại Lang canh giữ xung quanh, không để thôn dân đến gần.
Mạnh Thanh La lấy một bộ ngân châm và một bộ dụng cụ châm cứu ra khỏi tay nải mà nàng luôn đem theo bên mình.Thấy bộ dụng cụ châm cứu phức tạp kia, đồng tử Tiết thần y co rút, ông ấy trợn tròn mắt sững sờ rất lâu mới lấy lại tinh thần, nhìn nàng mà lòng ngổn ngang trăm mối: "Nha đầu, thật ra bệnh của cha ngươi không cần ta ra tay đâu, ngươi muốn tiến hành chữa trị trên danh nghĩa của ta chứ gì?"
Mạnh Thanh La gật đầu: "Đúng vậy, Tiết gia gia. Ta từng có một kỳ ngộ quý báu nhưng từ đó đến giờ ta không dám thể hiện trước mặt người nhà ta lần nào, hôm nay gặp được ngài là cơ hội của ta, cũng là cơ hội của cha ta, không thể lần lữa thêm nữa, bệnh trong đầu ông ấy phải trị sớm mới có cơ may hết được."
"Hơn nữa, Tiết gia gia, ta đã biết thân phận của ngài rồi. Ngài chính là Tiết thần y từ hoàng thất cho đến bách tính, từ người già cho đến nữ nhân, trẻ con của Đại Yến quốc đều biết đúng không?"