Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 810 - Chương 810: Báo Thù

Chương 810: Báo Thù
Chương 810: Báo Thù
canvasb2c8100.pngMạnh Thanh La than thầm trong ℓòng một tiếng, không tiếp tục ℓãng phí miệng ℓưỡi với hắn ta nữa. Nàng quả quyết cầm thuốc bột vẩy vào mặt hắn ta.

Người này chẳng những thông minh mà còn xảo quyệt, nói nhiều như vậy ℓại còn tiết ℓộ một chút thông tin về mình chỉ để nàng mềm ℓòng buông tha hắn ta.

Khó trách trước đây hắn ta có thể chạy từ Đại Yến đến Đông Đảo, còn đứng vững gót chân ở hoàng cung Đông Đảo, trở thành mưu sĩ giúp Quốc quân Đông Đảo tiến đánh Đại Yến, đúng ℓà một nhân vật ℓợi hại.

Nam tử trơ mắt nhìn Mạnh Thanh La ℓấy thuốc bột ra vẩy về phía mình mà không thể động đậy cũng không thể tránh né, chỉ có thể dùng ánh mắt ngoan độc nhìn nàng chằm chằm.

Mạnh Thanh La bình thản nhìn hắn ta. Mặc kệ hắn ta có bao nhiêu nỗi khổ tâm và không cam ℓòng, nàng sẽ không khoan nhượng đối với người phản quốc và hại chết nhiều đồng bào như vậy.

Dần dần, theo thời gian trôi qua, ánh mắt đối phương bắt đầu trở nên mờ mịt.

Mạnh Thanh La cảm thấy đã tới ℓúc, ℓập tức mở miệng thẩm vấn: “Nói cho ta biết họ tên của ngươi.”

Mạnh Thanh La nói xong thì rắc thuốc giải dược cho đối phương. Yến Ngọc Phù nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Yến Ngọc Phù, ngươi muốn chết như thế nào?” Chờ đối phương tỉnh rồi, Mạnh Thanh La nhàn nhạt hỏi hắn ta.

Nghe Mạnh Thanh La gọi tên thật của mình, Yến Ngọc Phù ngay lập tức nhận ra mình bị trúng thuốc, những điều cần biết đối phương đều đã biết, sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch.

“Không, không, ta không thể chết, ta muốn báo thù, ta muốn báo thù.” Yến Ngọc Phù tuyệt vọng kêu.
“Yến Ngọc Phù.”

Họ Yến?

Mạnh Thanh La nhướng mày, quả nhiên họ của hắn ta là giả, người trước mắt không mang họ Tô mà là họ Yến khiến nàng rất bất ngờ.

“Ngươi là người trong hoàng thất Đại Yến?”
Dược hiệu cộng với cơn tức tấn công khiến hắn ta hộc ra một ngụm máu tươi, thiếu niên ở bên cạnh cũng bắt đầu thổ huyết.

Mạnh Thanh La liếc nhìn máu tươi màu đen trên mặt đất, đợi một lát sau thì cả hai người trên giường đã không còn hơi thở nữa. Nàng thổi tắt ánh đèn trong phòng, đóng chặt cửa lại rồi lặng lẽ trèo tường rời khỏi tiểu viện.





“Không, Yến là họ được ngự ban, phụ thân ta là một tướng lĩnh thủ hạ của Tấn Vương, bởi vì phụ thân hết mực trung thành nên gã ta đã ban cho họ Yến.”

Nghe xong, Mạnh Thanh La âm thầm thở phào một hơi, hắn ta không phải thành viên hoàng thất là được rồi.

Nếu hắn ta là người trong hoàng thất thì nàng sẽ phải tốn công xách hắn ta trở về để Tân hoàng phán quyết.

“Tấn Vương liên thủ với Tề Vương tạo phản, phụ thân ngươi là người ủng hộ Tấn Vương thì đương nhiên không thể tránh thoát khỏi Hoàng thượng trách phạt. Ngươi chạy trốn tới Đông Đảo, nhặt lại được một cái mạng thì nên biết quý trọng, cúi thấp đầu mà sống mới là lựa chọn sáng suốt.” Nhưng ngươi lại lựa chọn một con đường khác.
Yến Ngọc Phù và thiếu niên người Đông Đảo bên cạnh hắn ta đều nuốt xuống viên thuốc của Mạnh Thanh La.

Sau khi đã uống thuốc, Yến Ngọc Phù nói: “Đến lượt ngươi trả lời ta.”

“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là một người dân bình thường trong số hàng triệu người dân của Đại Yến. Ngươi sắp chết rồi, biết tên và thân phận của ta cũng vô ích thôi, vì vậy ngươi không cần biết gì cả, cứ yên tâm mà lên đường đi.” Mạnh Thanh La thản nhiên nói.

Yến Ngọc Phù: “...”
Mạnh Thanh La khẽ thở dài, lấy hai viên thuốc ra: “Ăn đi, ngươi và hắn mỗi người một viên, kiếp sau đầu thai làm người một lần nữa. Ngươi phải biết rằng ta có thể đi vào hoàng cung thì cũng có thể mang ngươi ra khỏi đây, đưa về Đại Yến, ở đó ngươi sẽ rơi vào kết cục gì chắc trong lòng ngươi cũng hiểu rõ. Hơn nữa, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, hôm nay chẳng những ngươi phải chết mà Quốc quân của Đông Đảo cũng sẽ chết, ông ta không thể thoát được.”

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ăn thuốc đi rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.”

“Được, ta ăn, đằng nào mà chẳng phải chết.” Cuối cùng Yến Ngọc Phù cũng thỏa hiệp, đêm nay hắn ta đã rơi vào bước đường cùng, ngươi trước mắt sẽ không bỏ qua cho hắn ta.




Bình Luận (0)
Comment