Chương 842: Buổi Chiều Nàng Còn Định Đi Đâu
Chương 842: Buổi Chiều Nàng Còn Định Đi Đâu
Một ℓúc sau, tiểu nhị bưng ba món mặn một món canh mà Cổ đại trù đã ℓàm ℓên trên ℓầu, hai người bắt đầu dùng bữa.
"Sau khi ăn xong, nàng có muốn về Vương phủ nghỉ ngơi một ℓát không?" Yến Tu Trúc gắp một đũa đồ ăn cho Mạnh Thanh La, hỏi:
"Không nghỉ đâu, thời gian không đủ." Mạnh Thanh La ℓắc đầu.
"Không đủ? Buổi chiều nàng còn định đi đâu?"
"Tam Lang tạm thời không thể rời khỏi Nam Cương, ta được hắn ủy thác đến nhà Tiểu Miêu Nhi xem thử. Nhân tiện, triều đình đã phát trợ cấp an ủi tướng sĩ Nam Cương chết trận chưa?"
"Không nhanh như vậy, sau khi phụ vương báo cáo còn phải trải qua nhiều tầng xét duyệt mới có thể phân phát, nhưng mà tính thời gian thì có vẻ sẽ được phát ra nhanh thôi."
"Hả? Nói cách khác thì đến tận bây giờ người nhà của họ vẫn chưa biết con mình đã chết trên chiến trường ư?" Mạnh Thanh La mở to mắt.
(*) Trích từ bài thơ “Thiên tịnh sa - Thu tứ” của Mã Trí Viễn
Nhà tranh, hàng rào tre và cửa viện, cửa viện được buộc bằng mảnh vải, thay cho khóa cửa, trong viện rất yên tĩnh, có vẻ không có ai ở nhà.
"Ừ, ăn cơm đi, sau khi ăn xong ta sẽ quay về gặp Sở Tử Mộc, nàng đến nhà Tiểu Miêu Nhi cũng đi sớm về sớm, tuy nhà Tiểu Miêu Nhi cách Quan Châu thành không xa nhưng vẫn phải đi một đoạn đường." Yến Tu Trúc gật đầu.
"Được!" Mạnh Thanh La cũng gắp một đũa đồ ăn vào bát Yến Tu Trúc, hai người nhìn nhau cười, không khí trong thế giới riêng của hai người rất ấm áp.
Sau khi hai người ăn xong, Mạnh Thanh La nói với Cổ đại trù rằng nếu Trần Tiểu Hoàn trở về có chuyện cần báo với nàng thì có thể đến Phúc Lai thôn tìm nàng.
Rời khỏi tửu lâu, Yến Tu Trúc đến đại lao của phủ nha, còn Mạnh Thanh La thì cưỡi Liệt Diễm rời khỏi Quan Châu thành, chạy như bay về phía nhà của Tiểu Miêu Nhi."Ừ, không biết, ít nhất thì người nhà của bọn họ ở Quan Châu phủ sẽ không biết sớm. Ta đã dặn Ngô tri phủ lúc phân phát khen thưởng và trợ cấp an ủi cho các tướng sĩ thì báo kèm tin tức chết trận của tướng sĩ luôn, tạm thời sẽ do quan viên cao nhất ở địa phương đích thân đưa đến tận tay cho người nhà của bọn họ, dùng việc đó để an ủi và động viên. Sở dĩ ta dặn dò như vậy là do ta đã cân nhắc cả rồi, ta không muốn chia ra làm nhiều lần phân phát, mỗi lần lại cạy mở vết thương rỉ máu trong lòng người nhà bọn họ."
Mạnh Thanh La nghe Yến Tu Trúc nói thì nghiêm túc nhìn hắn một cái, bách tính Quan Châu thật may mắn khi có được một Thế tử mặt lạnh nhưng có lòng từ bi như hắn.
Không phải mỗi bách tính trong đất phong đều có thể gặp được một Thế tử suy nghĩ cho bọn họ như thế!
"Được, ta biết rồi, sau khi đến nhà Tiểu Miêu Nhi, ta chỉ xem cuộc sống của họ có cần giúp đỡ hay không thôi, sẽ không báo trước cho họ biết chuyện Tiểu Miêu Nhi đã hy sinh vì nước."…
Nguyễn gia thôn.
Cả thôn có hơn một trăm hộ gia đình, sau nhà có núi, trước nhà có sông, vị trí địa lý không được tốt lắm nhưng cũng không quá tệ.
Ít nhất vẫn tốt hơn những nông gia đang phải sống ở trên núi sâu.Vì vậy, người trong Nguyễn gia thôn cũng không quá nghèo, nhà nào nào cũng có ruộng đất, chẳng qua là có bao nhiêu ruộng đất mà thôi.
Ngoại trừ căn nhà ở cuối Nguyễn gia thôn là nhà tranh ra, các nhà khác đều là nhà gạch.
Mà căn nhà tranh này chính là nhà của Tiểu Miêu Nhi Nguyễn Đại Quế.
Mạnh Thanh La tới Nguyễn gia thôn, sau khi hỏi thôn dân thì cưỡi ngựa đi thẳng tới trước nhà của Tiểu Miêu Nhi, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu nàng không khỏi nhảy ra một câu thơ: Cây khô, cành cỗi, quạ chiều*… Không, là “cây khô, cành cỗi, nhà tranh”!