Chương 844: Ngươi Là Đồ Đệ Của Thần Y Thật Ư
Chương 844: Ngươi Là Đồ Đệ Của Thần Y Thật Ư
“Nào, bạn nhỏ, ăn kẹo đi!” Mạnh Thanh La móc một viên kẹo từ trong tay áo ra nhét vào trong miệng đứa bé.
Đứa bé ba tuổi được ăn kẹo ngọt, ℓập tức nín khóc: “Ngọt!”
“Ừm, ngọt đúng không?” Mạnh Thanh La vừa nói chuyện với tiểu oa nhi, vừa nhanh chóng khử trùng, cầm máu và băng bó vết thương trên trán đứa bé.
Nhưng suy nghĩ một chút ℓại thấy không đúng, hai mắt nhìn về phía Nguyễn tiểu đệ, nói với hắn ta bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Duỗi tay ra đây, ta muốn bắt mạch cho ngươi, nhanh ℓên!”
"Không sao đâu, ta lấy ra để cho cha ngươi ăn mà, chỉ cần cha ngươi phối hợp tốt, để ta bôi thuốc cho ông ấy là được." Bôi thuốc sẽ rất đau, cha Nguyễn sẽ không chịu hợp tác.
"Đại phu, để ta nói chuyện với cha của ta." Nguyễn Nhị Phú nói xong, nhẹ nhàng dỗ dành cha, bảo ông ấy phối hợp để Mạnh Thanh La bôi thuốc cho ông ấy.…
“Mau uống hết thuốc đi, uống ngay bây giờ đi.” Mạnh Thanh La lấy từ trong hòm thuốc ra một lọ nước linh tuyền đưa cho Nguyễn tiểu đệ."Được, ta sẽ uống!"
Sau khi Nguyễn tiểu đệ uống xong, thấy sắc mặt của hắn ta đã khá hơn, Mạnh Thanh La bắt đầu chữa trị vết thương trên mặt cho cha Nguyễn đang nửa nằm trong lòng nhi tử mình.“Đau, đau quá…” Mạnh Thanh La vừa động đến vết thương trên mặt, cha Nguyễn đã lập tức hét lên: “Tránh ra, tránh ra!”
“Ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì ta sẽ cho ngươi kẹo ăn.” Mạnh Thanh La đưa tay lấy ra một viên kẹo từ trong hòm thuốc rồi nói với cha Nguyễn.“Ngươi thật sự là đại phu do đại ca ta mời đến ư?” Nguyễn tiểu đệ không chút do dự duỗi tay ra, nhưng sắc mặt hắn ta có chút tái nhợt, giống như đang cố nén sự khó chịu ở trên người.
“Đúng vậy, là ta, ngươi tạm thời đừng nói chuyện!” Ngón tay đang đè trên mạch đập của Mạnh Thanh La cứng lại, đứa nhỏ này bị nội thương, quả nhiên, cha của hắn ta không bị nội thương là bởi vì hắn ta đã che chắn cho cha của mình."Cái này… thuốc này tốn bao nhiêu bạc vậy? Đại ca của ta có thể mua được không?" Sắc mặt Nguyễn tiểu đệ càng ngày càng khó coi, nhưng hắn ta vẫn lo lắng chuyện tiền bạc, do dự không dám uống "lọ nước thuốc" Mạnh Thanh La đưa cho hắn ta. Đây là một hài tử sinh ra trong gia đình nghèo khó, không có tiền để bệnh nổi, càng đừng nói đến bị thương.
"Hắn ta có thể mua được, ngươi không cần lo lắng, mau uống đi, nếu không uống ngay thì vết thương trong người ngươi sẽ trở nặng hơn."Cha Nguyễn vừa nhìn thấy viên kẹo trong tay Mạnh Thanh La, không để ý đến sự đau đớn trên mặt, lập tức đưa tay ra cầm lấy cho vào miệng.
"Đại phu, cha của ta… ông ấy cứ như vậy mãi, nhà ta nghèo quá, không lúc nào được ăn no nên cứ thích cướp đồ ăn của nhà người khác." Nguyễn tiểu đệ Nguyễn Nhị Phú nhìn về phía Mạnh Thanh La, vẻ mặt áy náy.
Có viên kẹo trong miệng, ℓại được nhi tử trấn an, suốt toàn bộ quá trình bôi thuốc sau đó cha Nguyễn rất im ℓặng, không hề giãy dụa hay ℓa hét vì đau đớn.
Sau khi Mạnh Thanh La bôi thuốc cho cha Nguyễn xong, nàng ℓại nhìn sang tiểu muội Nguyễn Tiểu Yến của Nguyễn Đại Quế, nói: "Muội tên ℓà Yến Tử đúng không?"